Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 160 - Chương 160 - Cáo Phó 2

Chương 160 - Cáo phó 2
Chương 160 - Cáo phó 2

Edit: Loan

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Tên Donald này, hình như ông ta cũng đã từng nghe nói qua, nhưng lại không nghĩ rằng Lạc Y có thể mời đến một bác sĩ khoa tâm thần nổi tiếng như thế tới đây khám bệnh.

Phúc Lâm đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi đi đến trước mặt Donald, vươn tay nói: "Xin chào ngài, giáo sư Donald."

Kiều Vưu Lợi thấy thế, thấp giọng nói bên tai của An Nhàn: "Ông ấy giám định tinh thần cho tôi lúc nào?"

An Nhàn nhẹ nhàng trả lời bâng quơ: "Mới vừa rồi."

Kiều Vưu Lợi: "..."

Lời nói dối tạm thời như vậy, không phải một giây sẽ bị vạch trần sao?

Phúc Lâm nói chuyện với Donald hồi lâu, khi ông ta quay về, sắc mặt vô cùng nghiêm trang, lo lắng nhìn về phía Kiều Vưu Lợi: "Tôi không nghĩ tới tình trạng của thiếu gia nghiêm trọng như thế."

Kiều Vưu Lợi: "?"

Ông đã nói chuyện gì với vị bác sĩ kia thế?

Phúc Lâm thở dài: "Xin lỗi thiếu gia, là tôi quá sơ suất. Cậu cứ an tâm ở lại nơi này dưỡng bệnh đi, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với ông chủ bên kia."

Kiều Vưu Lợi: "?"

Cho nên cuối cùng thì ông đã nói chuyện gì với vị bác sĩ kia vậy?

Anh ta nheo mắt nhìn trộm An Nhàn, chỉ thấy người sau vẻ mặt bình tĩnh. Cho nên Kiều Vưu Lợi chỉ có thể cố gắng thu lại biểu cảm của chính mình, làm cho bản thân trông hơi u buồn.

"Ngài Lạc Y, vì để bảo đảm không có gì sai sót, có thể cho tôi xem báo cáo chẩn đoán bệnh của thiếu gia nhà tôi không?" Phúc Lâm vẫn còn một chút nghi ngờ.

"Không thành vấn đề." An Nhàn trả lời thật sảng khoái.

Kiều Vưu Lợi liếc mắt: Nhìn cậu im hơi lặng tiếng như vậy, thế mà đã chuẩn bị cả báo cáo chẩn đoán bệnh xong rồi?

An Nhàn thật sự là đã chuẩn bị tốt, bác sĩ chẩn đoán bệnh đúng là Donald, cho nên báo cáo làm rất chuyên nghiệp. Cho dù là người trong nghề cũng tìm không ra sai sót, chứ đừng nói chi là người ngoài nghề như Phúc Lâm.

Chờ Phúc Lâm xem xong báo cáo, An Nhàn lại bổ sung thêm một câu: "Bệnh tâm thần phân liệt có mức độ di truyền nhất định, tôi đề nghị ông chủ nhà anh cũng nên đi kiểm tra, đề phòng trước khi nó xảy ra."

Sắc mặt của Phúc Lâm trầm xuống, còn Đại - Tiểu Ngũ lain là vẻ mặt sợ hãi mà nhìn y.

Vậy mà y lại nghi ngờ người đứng đầu nhà họ Kiều có bệnh tâm thần? Cho dù là bọn họ nghi ngờ đi, nhưng có cần phải nói ra một cách trắng trợn như thế không?

Sau khi tách khỏi mấy người Phúc Lâm, Kiều Vưu Lợi đi theo An Nhàn vào phòng khám, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được mà hỏi: "Cậu không sợ Phúc Lâm phát hiện sao?"

"Phát hiện cái gì?"

"Donald cũng là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần!"

An Nhàn cười cười: "Không cần lo lắng, tin tức về bệnh tình của Donald không hề công khai bên ngoài, nếu không cố tình điều tra thì Phúc Lâm sẽ không biết. Huống chi ông ấy quả thật là giáo sư tâm thần nổi tiếng, chỉ là tinh thần của ông ấy có chút vấn đề mà thôi."

Kiều Vưu Lợi: ".. Được rồi, tôi còn có một thắc mắc, sao ông ấy có thể che giấu cho anh?"

"Không phải đã nói rồi sao? Tinh thần của ông ấy có chút vấn đề." An Nhàn dùng giọng điệu lơ là bình thường nói: "Cho dù là anh hỏi thăm ông ấy về bệnh tình của ai, ông ấy đều sẽ tự động thay thế thành bệnh án mà ông ấy đã từng khám qua, hơn nữa còn có thể làm liền mạch, không hề sơ hở."

Kiều Vưu Lợi: Cậu có chắc ông ấy thật sự là bác sĩ, mà không phải kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đấy chứ?

"Phúc Lâm bên kia anh không cần để ý tới, tôi sẽ xử lý. Nếu bọn họ thừa dịp tôi không có ở đây mà đưa anh đi, anh lập tức liên lạc với tôi, tôi sẽ để cho bọn họ biết rằng bệnh viện tâm thần không phải là nơi người phàm như bọn họ có thể giở thói ngang ngược." Giọng điệu của An Nhàn trở nên lạnh lẽo.

Kiều Vưu Lợi: Minh chủ đại nhân, ngài thật là tuyệt vời.

Bệnh viện tâm thần bên này tạm thời không có vấn đề gì, cho nên An Nhàn dự định hẹn gặp Hạ Lẫm để kiểm tra tình trạng thân thể và tinh thần của hắn một lần nữa, phải xác định hắn có tu luyện qua công pháp gì hay không. Quan trọng hơn là, xác định xem hắn có bị người khác *đoạt xá hay không.

(*) Đoạt xá có nghĩa là một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn.

Nếu hắn thật sự bị người khác đoạt xá, vậy thì có nghĩa là, Hạ Lẫm thật sự đã sớm hồn phi phách tán từ lúc ba tuổi rồi. Mà Hạ Lẫm hiện tại, chỉ là một vị tổ tiên của nhà họ Hạ mượn cơ thể của hắn để sống lại thôi. Trong quá trình đoạt xá, trí nhớ có thể bị khuyết thiếu, nên chính hắn có lẽ cũng không nhớ rõ bản thân mình là ai.

Nhưng nếu trí nhớ của hắn không bị khuyết thiếu, mọi thứ đều chỉ là sự ngụy trang của hắn, như vậy cũng quá đáng sợ rồi. Phải biết rằng An Nhàn đã truyền thụ cho hắn một bộ công pháp luyện khí hoàn chỉnh. Tuy rằng đó chỉ là công pháp cơ bản, nhưng đối với sự nghiên cứu công pháp đã mấy trăm năm của bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là đã chỉ rõ một con đường rộng lớn rồi.

Nghĩ đến đây, An Nhàn lập tức gửi cho Hạ Lẫm một tin nhắn.

Bên kia thành phố, Hạ Lẫm vừa mới kết thúc hội nghị, hắn đang chuẩn bị tham gia tiệc rượu liền bỗng nhiên có cảm giác bàn tay hơi run, giơ tay lên thì thấy hai chữ "Hoa Hoa" bất ngờ xuất hiện trên màn hình.

Trái tim của Hạ Lẫm co rút lại, dường như không tin vào đôi mắt của mình.

Hắn nhanh chóng kích mở tin nhắn: 【 Gần đây có rảnh không? Tôi muốn xem tình trạng phục hồi của anh một chút. 】

Hoa Hoa hẹn hắn gặp mặt!

Hạ Lẫm trả lời: 【 Mấy ngày nay đều có thời gian, buổi tối sẽ đến tìm em. 】

Đợi một phút, một tin nhắn mới được gửi tới: 【 Được, tôi chờ anh ở nhà. 】

Chờ hắn ở nhà?

Tâm tình của Hạ Lẫm nháy mắt phấn chấn, vừa bước nhẹ nhàng xuống lầu, vừa nói với Phi Thác: "Đi đến núi Tư Du."

Phi Thác kinh ngạc: "Bây giờ?"

"Ừm."

"Nhưng mà Hạ gia à.." Phi Thác nhắc nhở nói: "Lát nữa anh còn phải tham gia tiệc rượu."

"Chỉ là tiệc rượu bình thường mà thôi, cậu giúp tôi từ chối là được." Lần đầu tiên Hoa Hoa chủ động hẹn hắn, cho dù là tiệc do chính phủ tổ chức thì hắn cũng sẽ tìm cách để hủy cuộc hẹn.

Phi Thác cạn lời, chỉ có thể thông báo với thư ký, để cô ấy đi sắp xếp. Chỉ cần liên quan đến vị Minh chủ kia, thì người nào đó lập tức sẽ không làm việc đàng hoàng.

Lại nói tiếp, bọn họ đã không liên lạc vài tháng, Phi Thác còn tưởng rằng Hạ gia đã bị Minh chủ bỏ rơi..

Bình Luận (0)
Comment