Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Khi An Nhàn lái xe trở về núi Tư Du, từ xa liền nhìn thấy một chiếc xe ngừng ở bên ngoài ngôi nhà nhỏ, hai ngọn đèn xe mờ ảo lập lòe trong bóng đêm phác họa ra một thân ảnh mạnh mẽ.
Thấy An Nhàn bước xuống xe, thân ảnh kia giật mình đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô.
"Anh đợi lâu chưa?" An Nhàn thuận miệng hỏi.
"Không lâu lắm." Hạ Lẫm mang theo một cảm giác lạnh lẽo, đi theo cô vào trong sân.
Sư Vệ canh giữ ở cửa chạy từng bước nhỏ đến cọ cọ bên chân của An Nhàn, sau đó trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm không để ý đến nó, ánh mắt luôn dõi theo một người.
An Nhàn không có ý định ôn lại chuyện cũ, cô vừa lên lầu vừa nói: "Anh đi tắm rửa trước đi, sau đó đến phòng của tôi, tôi sẽ kiểm tra giúp anh."
Hạ Lẫm thấy cô như một cơn gió bay về phòng của mình, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy uất ức.
Lần này hắn tới vội vàng, không mang theo quần áo để thay, tuy nhiên trong phòng dành cho khách còn để lại áo ngủ và mấy bộ đồ ở nhà, cho nên Hạ Lẫm tắm rửa xong, thay áo tắm dài, để cả đầu tóc ướt rồi gõ cửa phòng của An Nhàn.
"Mời vào."
Hạ Lẫm đẩy cửa vào, hắn nhìn cách bài trí quen thuộc trước mắt, ngửi thấy hương thơm tự nhiên, cảm xúc nóng nảy cũng trở nên ôn hòa lại.
An Nhàn vỗ vỗ vào chiếc ghế dài ở cuối giường, ý bảo Hạ Lẫm nằm lên đó.
Hạ Lẫm không chần chờ, thả lỏng cơ thể rồi nằm lên chiếc ghế dài.
"Gần đây có khỏe không?" Hạ Lẫm hỏi. Trên thực tế, hắn vẫn luôn chú ý động thái của An Nhàn, ngoại trừ việc phát hành dược phẩm mới ở ngoài, thu mua một khu bệnh viện tâm thần, cuộc sống phong phú, vừa lòng đẹp ý.
"Cũng không tệ lắm." An Nhàn nắm lấy cổ tay của hắn, buông lỏng thần thức rồi bắt đầu kiểm tra cẩn thận.
Tình trạng thân thể tốt, cơ xương chắc khỏe, tổn thương tinh thần gần như đã hồi phục, tốc độ nhanh hơn so với dự đoán của cô. Từ bước đầu kiểm tra cho thấy, Hạ Lẫm khỏe mạnh giống như con Sư Vệ đang gác cửa kia, ngoại trừ một số vết thương nhỏ ra thì những mặt khác đều rất hoàn mỹ.
Hắn đã hoàn thành luyện khí tầng thứ hai, cũng không có dấu hiệu tu luyện công pháp khác, linh lực rất thuần khiết.
Trước mắt chỉ có một nơi duy nhất chưa kiểm tra chính là.. Tầm mắt của An Nhàn dừng lại ở phần đầu của Hạ Lẫm.
"Làm sao vậy?" Không hiểu sao Hạ Lẫm cảm giác trán của chính mình hơi lạnh.
"Tôi muốn kiểm tra kỹ lưỡng trạng thái tinh thần của anh, nhưng cần phải có sự tin tưởng và phối hợp của anh." Vẻ mặt của An Nhàn bình tĩnh nhìn hắn.
An Nhàn đang thăm dò hắn, nếu hắn thật sự bị người khác đoạt xá, hơn nữa còn có ý ngụy trang thì chắc chắn hắn sẽ chống cự lại hành động xâm nhập vào não của cô.
Vùng não là bộ phận quan trọng nhất của một người, chỉ khi có được sự tin tưởng tuyệt đối của đối phương, thì một bên khác mới có thể thâm nhập thăm dò.
Nếu Hạ Lẫm quả thực không biết gì về việc đó hoặc bị mất trí nhớ, như vậy An Nhàn có thể tiến vào tiềm thức của hắn, tìm lại ký ức mà hắn đã quên.
"Chỉ cần em cảm thấy cần thiết, vậy thì bắt đầu đi." Hạ Lẫm không do dự chút nào, chậm rãi nhắm mắt lại.
An Nhàn thấy hắn đáp ứng nhanh như thế, nhắc nhở nói: "Lát nữa tôi sẽ kiểm tra vùng não của anh, quá trình có tính nguy hiểm nhất định hơn nữa có khả năng liên quan đến việc riêng tư của anh, anh có chắc không?"
"Ừm, không sao." Giọng nói của Hạ Lẫm bình thản, thân thể và tinh thần thả lỏng hoàn toàn.
An Nhàn khẽ chớp đôi mắt, đặt bàn tay lên trán của hắn. Cảm giác ấm áp khiến cho hơi thở của Hạ Lẫm thoáng cứng lại, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.
An Nhàn mở linh thức ra rồi chậm rãi thâm nhập vào đại não của Hạ Lẫm.
Cảm giác bị ngoại lực xâm lấn cũng không dễ chịu, Hạ Lẫm cố gắng đè nén sức mạnh tinh thần, mở cánh cửa của chính mình ra, để An Nhàn thuận lợi tiến vào.
Vùng não của Hạ Lẫm giống như biển rộng cuồn cuộn, rộng lớn mà thâm sâu. An Nhàn mở cánh cửa ký ức đầu tiên ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là bóng dáng của chính mình, cô dừng chân trong cánh đồng hoa, quay đầu nhìn lại và cười nhạt.. Hình ảnh lập tức biến mất, ngay sau đó là cảnh cô đi khắp trời đất, bay qua núi sông -- trồng hoa và cây cỏ, uống trà hay phân biệt dược, chăn nuôi thú cưng, chữa trị bệnh tật.. Từng khung cảnh, hết cảnh này đến cảnh khác, đều để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu của Hạ Lẫm.
Hắn không bố trí bất kì phòng vệ nào mà cứ như thế để cho cô nhìn cả nội tâm của mình.
Ban đầu An Nhàn còn hơi xúc động nhưng hình ảnh vừa chuyển đổi, cô nhìn thấy một màn Hạ Lẫm cưỡng hôn mình, đoạn ký ức này không ngừng phát xen kẽ nhau, giống như lặp đi lặp lại cảnh cũ. Cách một khoảng thời gian, liền xuất hiện làm cô muốn đau mắt.
Nếu không phải tâm tính của An Nhàn tốt, chỉ sợ hắn đã sớm bị tê liệt não vì sự kích động của cô.
An Nhàn nhanh chóng lọc tất cả ký ức liên quan đến cô, từng bước đẩy mạnh về phía trước. Năm năm, mười năm, hai mươi năm.. Cả đời của Hạ Lẫm, dường như chỉ chiếu một khung cảnh giống nhau, từng thứ về An Nhàn hiện lên trước mắt.
Nghiêm túc mà nói thì Hạ Lẫm coi như là một người công bằng, cố gắng tận lực làm hết trách nhiệm phận sự của một thanh niên tốt. Bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại rất mềm mại, mặc dù có vài thuộc tính của Husky không điển hình, nhưng dưới sự nghiêm khắc của bản thân thì rất ít khi biểu hiện ra ngoài.
Từ những thông tin đã có được cho đến bây giờ, Hạ Lẫm quả thật không biết gì về viện nghiên cứu.
Cho đến khi hắn bốn tuổi, ký ức bỗng nhiên lại trở nên trống rỗng, An Nhàn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn.
Cô tập trung tinh thần, bắt đầu thăm dò những ký ức chôn sâu trong tiềm thức mà có thể bản thân Hạ Lẫm cũng không biết.