Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Lạch cạch, lạch cạch.. Trong thế giới tối tăm yên lặng, bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân mang theo vệt nước, chậm chạp mà loạng choạng, dường như bước đi rất khó khăn.
Trong bóng tối, An Nhàn mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác ớn lạnh cùng nỗi sợ hãi khôn nguôi.
Xuyên qua từng lớp sương mù, một tia sáng nhạt dần dần hiện ra trước mắt cô, An Nhàn thấy được mặt đất bằng đá cẩm thạch trắng tinh và một đôi chân nhỏ.. dính máu. Xung quanh đôi chân nhỏ, khắp nơi đều là mảnh vỡ thủy tinh và những vết máu loang lổ lóe lên màu đỏ tươi trên mảnh vỡ ấy.
Tầm mắt của cô chậm rãi di chuyển theo quỹ đạo mà máu bắn ra, song, thứ xuất hiện trước mắt An Nhàn là một căn phòng rộng rãi sáng sủa, mọi thứ đều là màu trắng, trái ngược hẳn với từng thi thể bê bết máu nằm trên mặt đất.
Trong căn phòng to như vậy, có ít năm đến sáu mươi thi thể nằm la liệt, toàn thân trần trụi, máu chảy đầm đìa, tình trạng chết rất đáng sợ, giống như địa ngục..
"..."
Hạ Lẫm đau đớn gầm lên sau đó tinh thần lực đột nhiên bạo phát, một nguồn năng lượng khổng lồ dồn An Nhàn đến trên tường. Từng cái đèn trong phòng nổ tung, Ô Lưu Đằng nhanh chóng lui ra ngoài cửa sổ, tinh phách phượng hoàng bùng cháy, Trảo Nha cùng với Sư Vệ cũng nhận ra sự khác thường, đồng thời nhìn về phía phòng của An Nhàn.
Hạ Lẫm lăn xuống từ trên ghế dài, hai tay ôm đầu, cuộn tròn thân thể, tiếng gào thét đứt quãng giống như nức nở rồi lại giống như than khóc.
An Nhàn nhanh chóng chạy đến bên người Hạ Lẫm, nắm lấy cổ tay của hắn, cho hắn nuốt một viên đan dược. Sau đó cô dùng linh lực của chính mình để trấn an tinh thần lực đang cuồng loạn và xoa dịu cảm xúc bạo ngược của hắn.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tâm trí của Hạ Lẫm khôi phục sự thanh tĩnh trong chốc lát, tinh thần lực đang bùng phát trong căn phòng cũng dần dần dịu đi.
Toàn thân của Hạ Lẫm ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc rũ xuống trên trán, lông mày nhíu lại, hơi thở dồn dập. Ánh mắt hắn lộ rõ kinh hãi làm mất đi vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày.
Đoạn ký ức ngắn ngủi kia giống như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa vực thẳm, khiến cho Hạ Lẫm cảm thấy sợ hãi vô hạn.
"Đó.. đó là cái gì?" Hạ Lẫm nhìn An Nhàn, trong mắt mang theo sự bất lực chưa từng có.
"Trí nhớ của anh." An Nhàn vừa tiếp tục giúp hắn khai thông tinh thần lực, vừa trả lời.
"Không, không thể nào." Ngoài miệng Hạ Lẫm nói không thể, nhưng cảm giác chân thật lại khiến cho hắn phải tin: "Tại sao tôi lại không nhớ gì cả."
Là một người cường hóa giả tinh thần lực cao cấp, thường có thể nhớ được mọi thứ từ khi hai tuổi. Tuy rằng ký ức lâu dài sẽ dần dần trở nên mờ nhạt nhưng chỉ cần trong lòng muốn nhớ lại thì vẫn có thể nhớ lại được.
Nhưng mà, ký ức trước năm bốn tuổi của hắn dường như trống rỗng. Chuyện này vẫn luôn làm cho hắn canh cánh trong lòng, chỉ là từ đầu đến cuối hắn không thể tìm ra nguyên nhân. Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng nhìn trộm được ký ức trước năm bốn tuổi nhưng đó chỉ là đoạn ký ức vỡ vụn mang đến cho hắn một tác động rất lớn.
Hạ Lẫm có linh cảm rằng năm đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho hắn không có cách nào chấp nhận được.
Có lẽ ký ức của hắn cũng đã vì thế mà chịu đả kích cho nên mới gây ra chứng mất trí nhớ có chọn lọc.
"Xin lỗi." Giọng nói ôn hòa của An Nhàn truyền vào trong tai Hạ Lẫm, giống như một dòng suối trong vắt chảy vào trái tim của hắn làm cảm xúc đang hỗn loạn trong hắn thoáng yên tĩnh trở lại.
"Em không cần phải xin lỗi, là do tôi tự nguyện." Giọng nói của Hạ Lẫm dừng lại, rồi quay đầu nhìn về phía An Nhàn: "Có thể nói cho tôi biết, vì sao em đột nhiên muốn thăm dò vùng não của tôi không? Thật sự chỉ là vì trị liệu thôi sao?"
"Không phải." An Nhàn ngồi xếp bằng bên cạnh hắn sau đó trả lời đúng sự thật: "Tôi quả thật có mục đích khác, chỉ là tạm thời không thể nói với anh."
Hạ Lẫm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô rồi cười khẽ một tiếng: "Tôi tin tưởng em."
Bốn chữ này, có giá trị hơn cả ngàn lời nói vạn câu thề.
Đối với sự tin tưởng của Hạ Lẫm, An Nhàn nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Hiện tại có thể xác định hắn hoàn toàn không biết gì về viện nghiên cứu cũng như không có bất kỳ ngụy trang nào. Nhưng cô vẫn không thể chắc chắn rằng liệu hắn có bị người khác đoạt xá hay không. Ký ức trước năm bốn tuổi chính là mấu chốt, tuy rằng chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng An Nhàn đoán chừng căn phòng xuất hiện trong trí nhớ của Hạ Lẫm rất có thể chính là khu vực trung tâm của viện nghiên cứu.
Bất kể những nhân tố này là gì, An Nhàn thật lòng hy vọng Hạ Lẫm sẽ luôn là Hạ Lẫm chứ không phải là của một nhân vật quan trọng nào đó trong viện nghiên cứu muốn sống lâu hơn.
Hạ Lẫm suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên mở miệng nói: "Hoa Hoa, tôi hy vọng em tiếp tục thăm dò khu vực não của tôi, giúp tôi tìm lại đoạn ký ức đó."