Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163 - Kéo Tài Trợ Cho Bệnh Nhân Tâm Thần. 1

Chương 163 - Kéo tài trợ cho bệnh nhân tâm thần. 1
Chương 163 - Kéo tài trợ cho bệnh nhân tâm thần. 1

Editor: Lowe

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

An Nhàn giúp Hạ Lẫm xoa dịu tinh thần lực xong, đút hắn một viên dược rồi để hắn trở về ngủ.

Hạ Lẫm đứng lặng ở cửa một lúc lâu, hắn nhéo nhéo bàn tay phải vừa bị An Nhàn nắm, sau đó xoay người đi vào phòng của mình, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng đẫm máu, tâm trạng liền trở nên bức bối.

Hắn chỉ nhớ rõ những chuyện xảy ra sau khi lên bốn tuổi. Trước đây hắn chưa từng để tâm, cũng không truy cứu, bây giờ nhớ lại thì ở trong nhà ngoại trừ cha hắn ra, những thân thích khác hình như đều rất sợ hắn, anh em họ hàng cũng cố ý xa lánh hắn. Nếu không có lợi ích ràng buộc nhau, bọn họ thậm chí còn không qua lại.

Lúc bảy tuổi, mẹ hắn chết vì bệnh. Lên chín tuổi thì cha cưới vợ mới. Bắt đầu từ khi đó hắn hoàn toàn biến thành một đưa trẻ cô đơn, bên người vĩnh viễn chỉ có vệ sĩ và người hầu. Hắn nỗ lực học tập, liều mạng huấn luyện, cố gắng phát huy tốt nhất khả năng chỉ để làm vẻ vang gia tộc, để làm cho sự tồn tại của mình trở nên có giá trị.

Hạ Lẫm chưa bao giờ oán hận điều gì, cũng không cần người khác bố thí hay thương hại. Hắn muốn thứ gì thì tự mình giành lấy là được. Nhưng kể từ khi An Nhàn xuất hiện, đó lại trở thành chuyện ngoài ý muốn đầu tiên trong cuộc đời của hắn. Y mang đến sức sống mới trong những ngày sinh hoạt máy móc đơn điệu của hắn. Cũng khiến hắn ý thức được rằng, có một số thứ, không phải chỉ nỗ lực thực hiện là có thể lấy được.

Mà đêm nay, trong lúc vô tình thu hoạch được một đoạn ký ức lại trở thành chuyện ngoài ý muốn thứ hai khiến hắn sinh ra nghi ngờ đối với nhận thức trước đây của mình.

Trước bốn tuổi hắn có dáng vẻ gì? Căn phòng xuất hiện trong trí nhớ kia lại là nơi nào? Lúc đó cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Lẫm nhìn trần nhà, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ.

Một đêm không ngủ, Hạ Lẫm dậy thật sớm, ra khỏi phòng, liền phát hiện An Nhàn đã mang theo Sư Vệ ra ngoài chạy một vòng. Trán y đầy mồ hôi, ánh mắt sáng ngời, cả người tỏa ra sức sống khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình thoải mái.

"Hoa Hoa, lúc nào có thể tiến hành thăm dò lần thứ hai?" Hạ Lẫm nói "thăm dò" tất nhiên là chỉ thăm dò khu vực não.

An Nhàn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Bốn ngày sau đi."

Hạ Lẫm gật đầu, nói: "Vậy tôi về trước, bốn ngày sau lại tới tìm em."

Hắn nói xong nhẹ nhàng ôm cô một cái rồi buông ra, sau đó sải rời đi cùng Phi Thác.

Nhìn bóng lưng Hạ Lẫm rời đi, An Nhàn bắt đầu do dự, cô không biết rằng có nên tiếp tục khai thác trí nhớ của anh ta nữa hay không. Bởi lẽ, có thể quên cũng là một chuyện tốt?

Có điều cô chỉ do dự trong nháy mắt, bởi vì đoạn ký ức mà Hạ Lẫm thiếu sót có khả năng cất giấu đầu mối quan trọng của sở nghiên cứu, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

Ngẫm lại bài cáo phó trên mạng, rồi lại nghĩ đến đám bệnh nhân của bệnh viện tâm thần. Bọn họ đều từng là thiên chi kiêu tử được chú ý, nhưng bởi vì tư lợi của một số người mà trở thành vật hi sinh vô tội.

Hiện tại, cô là viện trưởng bệnh viện tâm thần, vậy nên cũng cần phải có trách nhiệm với đối với bệnh nhân của chính mình.

An Nhàn chuẩn bị chăm sóc cánh đồng hoa xong sẽ chạy về bệnh viện tâm thần. Nhưng vừa bận rộn một giờ thì nhận được điện thoại của Kiều Vưu Lợi.

"Minh chủ, không xong rồi, bệnh nhân bạo động."

"Chuyện gì xảy ra?" An Nhàn vừa lau nước bùn trên tay vừa nói.

"Có người đưa tới hai gã bệnh nhân tâm thần rồi nói rằng muốn vào ở viện chúng ta. Lão viện trưởng giúp bọn họ làm thủ tục, kết quả không biết vì sao hai gã bệnh nhân tâm thần bên ngoài này lại gây gổ ầm ĩ với người trong viện chúng ta."

An Nhàn nghi ngờ trong lòng, cô cũng không thèm thay quần áo mà trực tiếp lái xe đến bệnh viện tâm thần, trên đường còn không quên hỏi tình huống cụ thể.

Hóa ra hai gã bệnh nhân này được chuyển từ một khu bệnh viện tâm thần của thành phố bên cạnh, ba tháng trước đã nộp đơn xin, chỉ là An Nhàn không có thời gian kiểm tra những thứ hồ sơ này, mà lão viện trưởng cũng quên nhắc nhở.

Sáng sớm hôm nay bên kia bỗng nhiên đưa người đến trước, chưa đợi bên này chuẩn bị đã đưa bệnh nhân tới rồi.

Vốn dĩ chuyển đến sớm cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng bệnh nhân của đối phương đưa tới rõ ràng là "sản phẩm lỗi". Trước đó trên tư liệu có ghi rõ là một người bị bệnh hoang tưởng, người còn lại bị trầm cảm. Kết quả sau khi gặp mặt, trạng thái tinh thần của hai gã bệnh nhân hoàn toàn không phải biểu hiện mà bệnh hoang tưởng và trầm cảm nên có.

Bình Luận (0)
Comment