Editor: Lowe
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
"Ồ? Bọn họ có biểu hiện gì?" An Nhàn hỏi.
"Cậu tự mình sang đây xem đi, tôi cũng không nói rõ ràng được." Giữa máy truyền tin truyền đến tiếng đánh nhau binh bang lách cách, thỉnh thoảng còn kèm theo ngôn ngữ người ngoài hành tinh kì cục. Kiều Vưu Lợi lo lắng nói: "Tình cảnh đã hoàn toàn mất khống chế, làm sao bây giờ?"
"Bảo vệ đâu?"
"Bọn họ cũng gia nhập chiến đấu bên ta rồi."
An Nhàn: "..."
Im lặng một lúc, An Nhàn lại hỏi: "Đám người Phúc Lâm còn ở bệnh viện tâm thần không?"
"Tối hôm qua bọn họ rời đi rồi, nói là mấy ngày nữa mới trở lại thăm tôi."
"Tốt." An Nhàn bình tĩnh chỉ huy: "Cậu đi tìm Mục Cổ, cho ông ta uống một ít rượu trái cây cay Cadaver đi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì anh trốn xa một chút."
Kiều Vưu Lợi: ".. Chỉ như vậy?"
"Ừ, tạm thời cứ như vậy trước đã, tôi sẽ mau chóng trở về."
Kết thúc trò chuyện, Kiều Vưu Lợi lập tức đến phòng bếp, tìm đầu bếp lấy một lọ rượu trái cây cay Cadaver. Rồi anh ta tìm được Mục Cổ trốn ở dưới gầm bàn giữa một đám hỗn độn, dùng muỗng đút ông ta một miệng rượu trái cây cay, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
Cây ớt Cadaver là cây ớt cay nhất thế giới này, hỗn hợp với quả hỏa diễm làm thành rượu trái cây cay, mùi vị chua chua dễ chịu, tác dụng còn đáng sợ hơn núi lửa phun trào.
Một lực lượng mạnh mẽ ầm ầm nổ tung. Không khí bỗng dưng đọng lại trong nháy mắt. Tập thể hỗn loạn ngưng trệ như bị ấn phím tạm dừng, giữ nguyên tư thế hiện tại, rơi vào một mảnh vắng vẻ quỷ dị.
"Ợ!" Vào lúc này, một tiếng nấc lớn vang lên, tiếp theo đó tỏa ra một làn khói đỏ nồng mùi rượu. Giây kế tiếp chỉ nghe liên tục mấy tiếng "rầm rầm rầm", mọi người lần lượt ngã xuống như cờ domino, nhanh chóng chất thành từng đám "thi thể" hình dạng khác nhau trên mặt đất.
Bệnh viện tâm thần hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ngáy lớn của Mục Cổ.
Lúc An Nhàn chạy đến thì thứ mà cô nhìn thấy chính là cảnh tượng "thi thể" đầy đất vô cùng thảm thiết.
Nhà ăn hỗn loạn, khắp nơi đều là giấy vụn, gỗ vỡ, mảnh vụn lẫn lộn.
An Nhàn thở một hơi thật dài. Cô lấy một lọ dược phẩm ra, đánh thức nhân viên y tế và bảo vệ trước để bọn họ thanh lý giải quyết hậu quả. Sau khi tỉnh dậy bọn họ đều cảm thấy mông lung, nhưng dưới sự sắp xếp đâu vào đấy của An Nhàn đều lần lượt hành động.
An Nhàn sai người kéo hai gã bệnh nhân và nhân viên công tác hộ tống bệnh nhân tới qua một bên, cô định tự mình xử lý.
Cô cầm lấy tư liệu bệnh nhân từ tay lão viện trưởng, bên trên chỉ có tư liệu trước khi bệnh nhân xin chuyển đến, tình huống hai gã bệnh nhân này rõ ràng không phù hợp. Trong tài liệu bệnh nhân viết một người 28 tuổi cao 190cm, một người 46 tuổi cao 175cm. Mà tuổi tác hai người trước mắt này đều khoảng chừng hai mươi, chiều cao cũng đều trên 185cm.
Sơ hở rõ ràng như vậy cũng không biết xấu hổ mà chạy tới lừa gạt người khác? Dù muốn làm giả thì cũng xin có chút thành ý đi được không hả?
An Nhàn hỏi lão viện trưởng: "Ông có thể nhìn sơ qua bệnh trạng của bọn họ là gì không?"
Lão viện trưởng không chắc chắn trả lời: "Hiện giờ chỉ có thể suy đoán bọn họ đều có chút khuynh hướng bạo lực. Lúc trước làm thủ tục chuyển viện, một bệnh nhân đi ngang qua chỉ không cẩn thận đụng phải người này một chút, thì anh ta đã hung hăng đánh người rồi."
Vừa nói lão viện trưởng vừa chỉ thanh niên tóc vàng trên mặt đất.
"Trước đây chúng ta từng tiếp nhận bệnh nhân tâm thần của bệnh viện này rồi à?" An Nhàn lại hỏi.
Lão viện trưởng khổ sở nói: "Không chỉ bệnh nhân viện tâm thần này, mà còn có mấy bệnh viện tâm thần thành phố lân cận nữa. Chỉ cần là bệnh nhân khó quản lý họ đều sẽ đưa đến cho chúng ta."
An Nhàn khó hiểu: "Bọn họ đưa tới thì chúng ta phải nhận sao? Sao lại không từ chối?"
"Không phải không từ chối, mà là không có cách nào để từ chối." Lão viện trưởng than thở.
"Chúng ta đang trong tình trạng kinh tế túng quẫn, tiếp nhận bệnh nhân có thể thu được một khoản tiền giúp đỡ xa xỉ."
"Ồ? Vậy lần này bọn họ 'giúp đỡ' chúng ta bao nhiêu tiền?"
"Bốn trăm năm mươi nghìn." Lão viện trưởng có chút ngại.
Trước khi được An Nhàn mua lại, bệnh viện tâm thần này là trạm thu gom rác cho các bệnh viện tâm thần khác. Tiếp nhận hai gã bệnh nhân này được hơn bốn mươi nghìn, trừ đi phí quản lý, tiền chữa bệnh, chi phí sinh hoạt hàng ngày, thì bọn họ hầu như không bao nhiêu lợi nhuận đáng nói cả. Hơn nữa còn phải bảo đảm bệnh nhân bên ngoài sẽ không gây ra nguy hiểm gì khác.
Thật khó để tưởng tượng, bệnh viện tâm thần này lại bị An Nhàn kiên quyết thu mua.
"Ông còn đồng ý thư xin chuyển viện của bệnh viện tâm thần khác nữa không?" An Nhàn tiếp tục hỏi.
Lão viện trưởng co quắp nói: "Còn hai nhà cũng đã làm đơn xin chuyển đến ba tháng trước, tổng cộng tất cả là năm bệnh nhân, sắp tới cũng sẽ đến làm thủ tục."
Dừng một chút, ông ta lại nói: "Có cần tôi hủy những đơn này không?"
"Không cần, sau này tôi sẽ mở rộng bệnh viện tâm thần, hàng năm tiếp nhận tối đa hai mươi bệnh nhân tâm thần, giá cả nâng cao gấp bốn lần."
Kinh doanh bệnh viện tâm thần không có sức cạnh tranh gì, công việc lại rườm rà, lợi nhuận không nhiều, thuộc về cơ cấu bán từ thiện. Nhưng không phải tất cả bệnh nhân của bệnh viện tâm thần đều là kẻ thần kinh vô dụng, mà ngược lại, trong đám người bọn họ không thiếu thiên tài. Chỉ cần cho bọn họ một nền tảng, bọn họ cũng có thể tạo ra giá trị.
An Nhàn không định nuôi bọn họ như kẻ vô dụng, cô nghĩ bệnh nhân tâm thần nên vận dụng tốt đầu óc của mình chứ không phải lãng phí tài năng của mình trên những cơn điên.
An Nhàn gọi một người bảo vệ tới: "Nếu đã đưa bệnh nhân đến thì không cần phải giữ lại mấy người này, ném ra đi."
Người mà cô nói chính là chỉ những nhân viên công tác đã đưa bệnh nhân tới.
Bảo vệ nhận lệnh, rồi cùng đồng nghiệp lôi mấy người hôn mê ra khỏi nhà ăn, ném ngoài cửa lớn. Động tác lưu loát như đã luyện qua nhiều lần.
An Nhàn dùng thần thức dò xét một chút tình huống hai gã bệnh nhân. Trong đó người tóc vàng kia vậy mà cũng là người bị hại làm thí nghiệm công pháp. Người còn lại không có gì kì lạ, có lẽ chính là một bệnh nhân tâm thần "bình thường".
"Sắp xếp phòng bệnh chờ họ tỉnh lại, rồi bảo Donald đến kiểm tra trạng thái tinh thần bọn họ một chút." An Nhàn phân phó nói.
Để một bác sĩ khoa tâm thần bị bệnh tâm thần đi kiểm tra một người bệnh tâm thần khác thực sự ổn sao?
Lão viện trưởng tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Kiều Vưu Lợi giơ ngón tay cái lên với An Nhàn, anh ta tỏ vẻ trăm phần trăm khen ngợi đối với cách làm "hàng phục nhân tài không theo khuôn mẫu" này.
Trận hỗn loạn này hữu kinh vô hiểm* cũng kết thúc. Thống kê tổn thất cuối cùng, hư hại 24 cái bàn ghế, tường vỡ 13 chỗ, vỡ vụn 2 cánh cửa sổ, hao tổn hai đóa hoa, 5 bệnh nhân bị thương nhẹ, tổng cộng 15677 điểm. An Nhàn bảo lão viện trưởng fax tờ danh sách này cho bệnh viện tâm thần kia để bọn họ dựa vào giá cả mà bồi thường.
*Hữu kinh vô hiểm: Thành ngữ Trung Quốc: Có vẻ ly kỳ, kinh sợ nhưng không có nguy hiểm. Quá trình được mô tả là nghiệt ngã nhưng cuối cùng cũng đạt được kết quả mong đợi.
Lão viện trưởng cảm thấy thật khó khăn, dường như rất mất mặt. An Nhàn cũng không bắt buộc ông ta, cô ủy thác chuyện này cho Bạch Hầu Chử, xem như đây nhiệm vụ thứ nhất của trưởng ban bộ phận tiếp thị bệnh viện tâm thần cần làm.
"Hơn mười nghìn điểm? Minh chủ, anh hiền quá vậy." Bạch Hầu Chử nghiêm túc nói sau khi đã hiểu rõ từ đầu đến cuối sự việc.
"Phí tổn thất danh dự của viện chúng ta đâu? Phí tổn thất tinh thần bệnh nhân đâu? Tinh thần của bệnh nhân tổn thất rất nghiêm trọng! Còn chưa nói bọn họ chưa đàm phán đã tự ý đổi bệnh nhân, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ."
An Nhàn hỏi: "Em định làm gì?"
"Giao cho em đi, em nhất định sẽ khiến bọn họ trả một khoản tiền bồi thường lớn nhất trong phạm vi hợp lý. Bệnh viện tâm thần của chúng ta đã không còn là tiểu đáng thương mặc bọn chúng khi dễ như trước đây nữa." Bạch Hầu Chử nhanh chóng vào vai trưởng ban, bắt đầu lập uy cho bệnh viện tâm thần nhà mình.
Xem phong cách hành sự của Bạch Hầu Chử, rồi An Nhàn nhìn lại lão viện trưởng, bỗng nhiên nhận ra ông ta đã không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm vị trí viện trưởng bệnh viện tâm thần này nữa. Cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không cách nào phối hợp tốt với công việc của bệnh nhân tâm thần.
An Nhàn có thể tự mình làm một "viện trưởng" danh tiếng, nhưng cô vẫn cần một vị Phó viện trưởng thật sự.