Editor: Lowe
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn tìm thấy Hướng Phi đang treo ngược trên cành cây, cô bước đến rồi nói: "Chỗ tôi có một hạng mục mới, ba rương đậu Kỳ Thú, tiền thưởng tính riêng, ông có hứng thú không?"
"Tôi không muốn nói chuyện với người đang lộn ngược." Hướng Phi dùng cặp mắt cá chết ngơ ngác nhìn lên bầu trời, mái tóc dài hơn phân nửa nhẹ nhàng đung đưa theo cử động của cơ thể.
An Nhàn vươn tay nắm lấy cổ áo phía sau ông ta, kéo ông ta ra khỏi cành cây rồi đặt lên trên cỏ.
"Bây giờ có thể nói chuyện được rồi."
Hướng Phi vòng hai tay ôm ngực, khoanh chân hỏi: "Hạng mục mới gì?"
"Xây một trang web cho bệnh viện tâm thần của chúng ta." An Nhàn ngồi xuống bên cạnh ông ta.
"Loại chuyện nhỏ này mà cũng tới tìm một tiến sĩ như tôi à? Lẽ nào trong bệnh viện tâm thần lớn như thế lại không tìm được một nhân tài có khả năng tạo trang web hay sao?" Giọng nói của Hướng Phi tràn ngập khinh thường.
An Nhàn: Nói cứ như bệnh viện tâm thần là nơi có nhiều người tài lắm ấy.
"Tạo trang web bình thường đương nhiên không khó." An Nhàn từng bước cám dỗ: "Nhưng thứ mà tôi cần là một trang web lớn có tính chuyên nghiệp, thương mại, thú vị và độc đáo. Nó bao gồm thương thành, gây quỹ cộng đồng, phát sóng trực tiếp, video, đồ họa, diễn đàn, không gian cá nhân và các phần khác. Đến lúc đó tôi sẽ cho ông một cái máy tính, ông có thể giao tiếp với các chuyên gia từ khắp các nơi trên thế giới thông qua trang web. Ông là một người sáng lập trang web, cho nên việc xây dựng trang web là bước đầu tiên để thể hiện khả năng của ông."
Cuối cùng cô lại bổ sung một câu: "Hạng mục quan trọng như vậy, trừ ông ra, tôi đều không yên tâm giao cho những người khác."
Hướng Phi tỏ vẻ thâm sâu, đốt ngón tay giật giật chứng tỏ trong lòng của ông ta cũng đã dao động.
Sau mười giây im lặng, ông ta mới lên sáu từ: "Đưa tôi một bản kế hoạch."
An Nhàn trực tiếp đưa cho ông ta một cái máy tính bảng.
Thiết bị điện tử trong bệnh viện tâm thần tương đối ít nhưng không phải là không có. Chỉ cần ở trong hoàn cảnh tinh thần lực tương đối ổn định thì vốn dĩ không ảnh hưởng đến việc sử dụng thiết bị điện tử.
Đối phó với Hướng Phi xong, An Nhàn bắt đầu xem xét nhân viên quản lý các tầng trang web.
Trang web của bệnh viện tâm thần thông thường chỉ giới thiệu thời gian xây dựng, quy mô kiến trúc, trang thiết bị và các y bác sĩ bên trong, cho nên giao diện đơn giản, trang chủ đơn sơ. Vì tính đặc thù của nó, đồng thời liên quan đến lý lịch bệnh nhân, cho nên đa số đều giữ kín như bưng.
An Nhàn đương nhiên sẽ không công khai lý lịch bệnh nhân mà cô muốn lấy trang web làm nền tảng để bọn họ có cơ hội thể hiện tài năng.
Chẳng hạn như phát sóng trực tiếp có thể liên kết với Hoa Hoa Thế Giới, để bọn họ phát trực tiếp những thứ dễ thương hoặc dược phẩm chẳng hạn.
Với sự phát triển của Hoa Hoa Thế Giới, về sau sẽ càng ngày càng có nhiều chuyện cần phải xử lý. Tuy nhiên năng lực của An Nhàn cũng có hạn, cho nên cô không thể làm mọi thứ trở nên hoàn hảo được. Còn việc thông báo tuyển dụng bên ngoài thì khó tránh khỏi việc chuốc phải phiền toái, không bằng tìm kiếm giúp đỡ phù hợp trong bệnh viện tâm thần, cũng coi như là tận dụng hết mức.
Ba ngày sau, Bạch Hầu Chử báo cho An Nhàn một tin vui rằng cậu đã đòi được đến một trăm nghìn tiền bồi thường. Song, lúc cậu nhóc đang hăng hái chuẩn bị yêu cầu tiền thưởng thì cậu liền bị kinh sợ bởi kế hoạch của An Nhàn.
"Cái gì? Anh nhờ bệnh nhân giúp xây dựng trang web, còn muốn để bọn họ phát sóng trực tiếp luôn?" Trong nháy mắt Bạch Hầu Chử cảm thấy An Nhàn điên rồi.
"Đúng vậy, em thấy thế nào?"
Minh chủ, anh muốn lên trời à! Một người lên trời còn chưa đủ, anh còn muốn mang theo một đám thần kinh cùng nhau lên! Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hài hòa của xã hội đó, anh có biết không hả? Mau tỉnh lại đi, để chúng ta trở lại xã hội bình thường!
"Tôi cảm thấy việc này có thể thực hiện được." Sau khi Bạch Hầu Chử phàn nàn một lúc liền tỏ vẻ ủng hộ từ tận đáy lòng.
"Cứ vui vẻ mà quyết định vậy đi." An Nhàn giải quyết dứt khoát: "Thương thành và gây quỹ cộng đồng giao cho em phụ trách."
"Chờ chút." Bạch Hầu Chử cẩn thận hỏi: "Gây quỹ cộng đồng thì em có thể hiểu, chủ yếu phụ trách công việc quyên tặng, còn thương thành có lợi ích gì?"
Bệnh viện tâm thần thì có gì có thể giao dịch chứ? Chẳng lẽ buôn bán bệnh nhân tâm thần và bộ phận cơ thể người? Đây là chuyện phạm pháp, Minh chủ, anh cần phải nghĩ lại nha!
"Chờ đến khi bọn họ phát sóng trực tiếp thì chúng ta có thể bán những vật lưu niệm dễ thương liên quan trong thương thành." An Nhàn nói.
Bạch Hầu Chử tỏ mặt sợ hãi: NO! Tiêu thụ xung quanh bây giờ là hạng mục của em, em không muốn một đám bệnh tâm thần giúp em phát sóng trực tiếp, nếu thế thì còn có người mua à?
Chưa đợi Bạch Hầu Chử kháng nghị, An Nhàn liền tiếp tục nói: "Ngoại trừ những phụ kiện liên quan, các loại tác phẩm văn học nghệ thuật do bệnh nhân sáng tác như tiểu thuyết, hội họa, điêu khắc, vân vân.. cũng có thể bán ra."
Hmmm? Hình như cũng có chút thú vị.
"Nếu như bệnh nhân có chút nổi tiếng thì quần áo bọn họ mặc qua, đồ dùng hằng ngày đã dùng qua cũng có thể kí tên bán đấu giá."
Này, ngay cả con đường sau khi bọn họ nổi tiếng mà anh cũng nghĩ xong cả rồi hả? Anh chắc rằng bọn họ có thể nổi tiếng được à? Anh lấy tự tin này ở đâu ra vậy!
Bạch Hầu Chử cảm thấy không ai có thể ngăn cản được độ thần kinh của Minh chủ nữa rồi.
"Được rồi, anh không cần phải nói nữa." Cậu nhóc đã đầu hàng toàn tập: "Cứ dựa theo kế hoạch của anh mà làm đi, em sẽ toàn lực phối hợp."
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Nhàn xử lý xong công việc của bệnh viện tâm thần bên này rồi lái xe quay trở về núi Tư Du.
Đã đến giờ hẹn của cô và Hạ Lẫm. Nhưng lần này Hạ Lẫm không tới đúng giờ nữa mà trễ hơn thời gian đã hẹn một ngày.
Khi An Nhàn nhìn thấy anh, cô liền phát hiện quần áo trên người anh ta hơi nhăn nhúm, tinh thần cũng mệt mỏi rã rời, hình như đã mấy ngày ngủ không ngon.
"Đi tắm trước đi, nghỉ ngơi ba tiếng rồi chúng ta bắt đầu." An Nhàn đẩy mạnh hắn vào phòng.
Hạ Lẫm cũng không từ chối, tắm rửa xong xuôi rồi nằm vật xuống giường. Anh ngửi thấy mùi vị quen thuộc liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Trong khoảng thời gian này Hạ gia bề bộn nhiều việc, nào là tiếp đãi khách nước ngoài, tham gia hội nghị, xử lý văn kiện, một ngày ngủ chưa tới ba tiếng đồng hồ." Phi Thác tận dụng mọi thứ gây ấn tượng tốt cho ngài Hạ nhà mình.
"Lần này chúng tôi có thể đến đây cũng là cơ hội rất vất vả mới tranh thủ được. Dù sao bây giờ ngài ấy cũng đã khôi phục chức thủ tịch, cho nên không thể ra vào tự do như trước được nữa."
An Nhàn hiểu ý gật đầu, không nói gì thêm.
Phi Thác len lén quan sát vẻ mặt của cô. Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một ấy, không có chút "thương tiếc" nào, trong lòng anh ta không khỏi chua xót thay cho Hạ Lẫm.
Haiz, đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Hạ Lẫm ngủ một giấc khoảng bốn tiếng, khi tỉnh lại anh còn ngồi trên giường hơn mười phút.
Sau khi anh vệ sinh cá nhân xong liền mang tâm trạng sảng khoái ra khỏi phòng.
Cơm nước xong, An Nhàn lại dẫn anh và Sư Vệ ra ngoài chạy một vòng.
Lúc chạy, Hạ Lẫm luôn cảm thấy địa vị của mình trong lòng An Nhàn không khác gì con sư tử này cả, có khi còn không bằng.. Chân tướng thật khiến người ta đau lòng.
Trở lại ngôi nhà nhỏ, Hạ Lẫm theo An Nhàn đi vào phòng.
"Lát nữa cho dù anh thấy cái gì cũng không được hoảng loạn, vì tôi ở ngay bên cạnh anh." An Nhàn dặn dò.
Hạ Lẫm gật đầu, dưới ánh mắt bình tĩnh của cô, hắn từ từ nhắm mắt lại.
An Nhàn phủ tay lên trán anh. Cũng như lần trước, cô dùng linh thức thăm dò não của anh.
Ký ức hai mươi mấy năm trước nhanh chóng xẹt qua, chẳng mấy chốc An Nhàn đã chạm đến tầng ý thức sâu nhất.
Vẫn là căn phòng thuần trắng kia, Hạ Lẫm bốn tuổi đang đứng giữa thi thể và những mảnh thủy tinh vỡ, xung quanh không còn người sống nào khác. Cả không gian yên tĩnh vô cùng.
Lúc này, bên tai dường như truyền đến âm thanh hỗn loạn. Có tiếng nức nở, có tiếng nỉ non, còn có tiếng nói chuyện với nhau lẫn lộn không rõ.
Tầm mắt lay động, hình ảnh đột nhiên thay đổi. Không thấy căn phòng thuần trắng, cũng chẳng thấy thi thể, thay vào đó là một không gian khép kín bằng kim loại.
Xung quanh có hơn mười đứa trẻ, tuổi từ năm tuổi đến mười hai tuổi đang rụt rè chen sát lại một chỗ. Trên mặt mỗi đứa trẻ đều mang theo vẻ sợ hãi và mịt mù, bởi vì trước mặt chúng là một bức tường thủy tinh to lớn.
Hạ Lẫm cách chúng sáu bảy mét, tay phải của anh bị một người đàn ông kéo. Anh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mơ hồ mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ mặt mũi.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang thật lớn, vách thủy tinh lớn nổ tung, một bóng người nhảy ra từ giữa những mảnh vỡ, điên cuồng lao vào đám trẻ con.
Người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Lẫm chợt buông tay anh ra rồi nhanh chóng xông về phía tên phát điên kia, dường như muốn chế trụ gã ta.
Nhưng đối phương chỉ khẽ lắc mình một cái liền đã tránh khỏi công kích, trở tay lại bóp cổ lấy ông ta. Ngay lập tức một gương mặt gớm ghiếc đáng sợ bỗng nhiên hiện rõ. Gương mặt này từ từ phóng to trước mắt anh, cuối cùng chỉ còn lại một đôi con ngươi đang rỉ máu..