Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 166 - Chương 166 - Khế Ước Bán Thân 2

Chương 166 - Khế ước bán thân 2
Chương 166 - Khế ước bán thân 2

Editor: Lowe

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"..."

Hạ Lẫm chợt mở mắt, hô hấp hỗn loạn. Anh nắm lấy tay An Nhàn, lực tay mạnh đến mức muốn bóp nát tay cô.

Cũng may lần này tinh thần lực không bạo loạn, dưới sự trấn an của An Nhàn, chẳng mấy chốc Hạ Lẫm đã ổn định lại.

"Người kia là ai, anh quen à?" An Nhàn hỏi.

Hạ Lẫm thở một hơi thật dài, rất lâu sau anh mới thốt ra ba chữ: "Ông nội tôi."

Hạ Lẫm không có ấn tượng gì nhiều với ông nội mình. Trước đó, anh chỉ nhớ rằng mình đã nhìn thấy ông nội trong bức ảnh. Nhưng anh không rằng khi bốn tuổi, anh đã từng gặp ông. Chỉ là hình như lúc đó ông đang rơi vào trạng thái tinh thần bạo loạn.

"Một lần nữa." Hạ Lẫm sắc mặt lạnh lùng nói.

"Bốn ngày sau." An Nhàn từ chối.

"Một lần nữa!" Hạ Lẫm giữ chặt cánh tay cô, ánh mắt anh trở nên sắc bén nhìn cô chằm chằm.

"Nếu như anh không sợ mình bị thần kinh thì cứ tiếp tục." An Nhàn không hề bị lay chuyển bởi uy áp mà anh ta trong lúc vô ý phóng ra.

Hạ Lẫm bị An Nhàn trừng lại, trong nháy mắt anh bỗng thu lại toàn bộ uy áp, rồi gục đầu xuống, nặng nề nói: "Xin lỗi."

"Thăm dò khu vực não là chuyện vô cùng nguy hiểm, không thể hấp tấp." An Nhàn lấy ra một viên thuốc đưa cho anh.

"Ký ức này đang ở trong đầu anh cho nên sẽ không biến mất."

Hạ Lẫm nhận lấy viên thuốc rồi tiện tay ném vào trong miệng.

An Nhàn liếc mắt nhìn anh. Người này thật đúng là không hề đề phòng cô chút nào, nếu như muốn giết chết anh thì chỉ cần một viên thuốc là đủ rồi.

"Tôi cảm thấy có thể đó là một phòng thí nghiệm." Hạ Lẫm đột nhiên mở miệng nói.

"Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ba mình hay người lớn trong nhà nhắc qua cả."

Anh là hậu bối có địa vị tối cao nhà họ Hạ, vậy mà lại không biết nhà bọn họ còn có một phòng thí nghiệm bí mật như vậy.

An Nhàn im lặng không nói, trước khi chưa xác định được thân phận của anh ta, tạm thời cô vẫn không thể tiết lộ chuyện của sở nghiên cứu.

Hạ Lẫm xoa xoa mi tâm, trong mắt anh lóe lên tia sắc bén lạnh lùng.

Một lát sau, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nói với An Nhàn: "Hôm nay chỉ tới đây thôi. Hoa Hoa, cậu vất vả rồi. Tôi còn có việc, bây giờ phải lập tức trở về một chuyến, bốn năm ngày sau tôi lại tới tìm cậu."

An Nhàn gật đầu, không có ý kiến gì.

Sau khi Hạ Lẫm vội vã rời đi, An Nhàn lập tức gác chuyện này qua một bên, cô tiến vào phòng chế thuốc của mình rồi bắt đầu luyện dược.

Một ngày sau, An Nhàn bổ sung hàng hóa vào kho hàng của Hoa Hoa Thế Giới. Sau đó cô trao đổi giao lưu với các fans một chút rồi chuẩn bị đến bệnh viện tâm thần.

Rời khỏi ngôi nhà nhỏ, An Nhàn nghĩ thầm, cô cần phải mau chóng tìm một mỏ linh thạch. Linh thạch là điều kiện cần thiết để khởi động trận truyền tống. Chỉ cần có trận truyền tống thì cô không cần phải chạy tới chạy lui nữa.

Khi An Nhàn đang mở cửa chuẩn bị lên xe thì cô thấy một chiếc xe đang đi tới rồi dừng lại tại vị trí cách An Nhàn khoảng bốn năm mét. Sau đó một gã thanh niên tuấn tú bước xuống xe.

Thật bất ngờ, đó lại là Quý Cảnh Trạch - cháu trai của đại sư Văn Thái. Anh ta là dược sư cấp năm, từng tỷ thí bào chế thuốc với cô, chỉ thua cô bởi một gốc cỏ Triền Ti.

An Nhàn vốn chỉ thờ ơ nhìn một cái, sau đó cô bỗng nhiên quay đầu lại rồi nhìn anh ta chằm chằm.

Quý Cảnh Trạch đang định nói thì lại bị ánh mắt khó hiểu của An Nhàn làm mất đi khí thế, một câu "Đã lâu không gặp" vừa lạnh lùng vừa không mất phong độ được chuẩn bị đã lâu trong nháy mắt biến thành nghi ngờ không chắc chắn: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Ứng cử viên Phó viện trưởng còn chưa xác định, trưởng ban bộ phận y dược liền đưa tới cửa rồi.

An Nhàn mỉm cười: "Anh đã hoàn thành mục tiêu ba mươi phút xong một trăm năm mươi gốc cây rồi?"

Sau khi Quý Cảnh Trạch thua cô, cô liền bảo anh ta tiếp tục tôi luyện kỹ thuật, đến khi có thể bào chế ra một trăm năm mươi gốc dược liệu chất lượng tốt trong vòng ba mươi phút rồi mới đến tìm cô. Với tính cách của Quý Cảnh Trạch, nếu như không hoàn thành mục tiêu thì tuyệt đối anh ta sẽ không tìm đến cô.

"Đúng vậy." Quý Cảnh Trạch khôi phục vài phần tự tin.

"Vậy lần này anh muốn so gì với tôi?" An Nhàn tỏ vẻ sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào.

Quý Cảnh Trạch thấy thái độ của cô tích cực khác thường, anh ta không khỏi sinh lòng cảnh giác.

"Không phải là anh không thích so tài à?"

"Bây giờ không giống trước kia, tôi đã thấy được sự cố chấp của anh đối với việc luyện dược và quyết tâm tôi luyện kỹ thuật." Vẻ mặt An Nhàn nghiêm túc.

Quý Cảnh Trạch cảm thấy đối phương cuối cùng cũng xem mình là đối thủ chân chính, trong lòng anh ta không khỏi mừng rỡ, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên: "Tôi muốn so luyện chế dược phẩm chuyên tinh với anh."

Anh ta vừa mở miệng chính là dược phẩm chuyên tinh, nhưng An Nhàn lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái, mà dứt khoát nói: "Không thành vấn đề. Thế nhưng nếu như thua thì anh phải làm việc cho tôi ít nhất ba năm."

Quý Cảnh Trạch sửng sốt, ánh mắt quét qua ngôi nhà nhỏ và cánh đồng hoa phía sau cô, làm công cho cô không phải là công việc ở chỗ này sao? Ở đây người giỏi đất thiêng, chẳng những có thể học cách trồng dược thảo, còn có thể học tập kỹ thuật luyện dược. Chuyện này anh ta cầu còn không được!

Quý Cảnh Trạch đồng ý không chút do dự: "Được."

"Đi theo tôi." An Nhàn tiến vào trong xe, một đường mang theo Quý Cảnh Trạch đi thẳng.

Xe chạy được một lúc, Quý Cảnh Trạch mới nghĩ đến một vấn đề: Hình như vừa rồi chỉ nhắc tới mình thua sẽ như thế nào, hoàn toàn không nhắc tới đối phương thua sẽ như thế nào. Mẹ nó, đây là có ý mình nhất định sẽ thua đấy à? Càng chết tiệt chính là, anh ta còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên!

Biểu cảm trên mặt Quý Cảnh Trạch không hề thay đổi nhưng nội tâm thì rất nóng nảy. Anh ta quyết định đợi lúc xuống xe sẽ nói rõ tiền đặt cược với cô, không thể bị cô coi thường như vậy được!

Hai chiếc xe lần lượt dừng lại, Quý Cảnh Trạch mang khí thế hùng hổ bước xuống.

"Lạc Y."

"Hả?" An Nhàn xoay người.

"Nếu như tôi thắng, anh định bỏ ra cái gì?" Quý Cảnh Trạch không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm.

An Nhàn suy nghĩ một chút, rồi nhử mồi: "Tặng cho anh một quyển phương thuốc độc nhất vô nhị."

"Một lời đã định!" Quý Cảnh Trạch dứt khoát cắn câu, ý chí chiến đấu sục sôi: "Tôi quyết không thua!"

Vừa dứt lời, ánh mắt anh ta bỗng lơ đãng thoáng nhìn sáu chữ lớn trên cổng: Bệnh viện tâm thần Tố Nguyên.

Quý Cảnh Trạch: "..."

Bỗng nhiên có một loại dự cảm không rõ.

"Không phải muốn so tài cùng tôi sao? Đến nơi này làm gì?" Quý Cảnh Trạch hỏi.

An Nhàn đứng dưới sáu chữ lớn, nghiêng người nhìn anh ta: "Đúng vậy, địa điểm tỷ thí ở trong này."

Quý Cảnh Trạch lại hỏi: "Trước đó anh đã nói, tôi thua sẽ làm việc cho anh ba năm, xin hỏi chỗ làm việc là.."

An Nhàn xua tay: "Cũng là ở đây."

Quý Cảnh Trạch im lặng trong chốc lát rồi nói: "Tôi cảm thấy kỹ thuật của tôi còn chưa đủ thuần thục, có lẽ cần phải tôi luyện thêm ba năm.."

"Mới vừa rồi anh còn tràn đầy tự tin nói 'Tôi sẽ không thua'." An Nhàn không chút lưu tình cắt đứt đường lui của anh ta.

Quý Cảnh Trạch: "..."

Aaaaa, anh ta không có chuyện gì làm tự nhiên lại tỏ vẻ cao siêu làm củ tỏi gì! Biết rõ là không thắng được còn muốn so tài, đây không phải là đi tìm đường chết à? Thành thật chịu thua thì không chịu?

"Đi thôi." An Nhàn kéo cánh tay anh ta, mỉm cười lôi vào bệnh viện tâm thần không rõ phạm vi này.

Hai người so tài xong. Và đương nhiên, Anh Nhàn chiến thắng áp đảo.

Quý Cảnh Trạch nước mắt rưng rưng, dưới cái nhìn chăm chú của An Nhàn và một đám bệnh nhân tâm thần, đành phải "khuất nhục" ký khế ước bán thân ba năm tương lai của mình..

Bình Luận (0)
Comment