Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167 - Quả Mê Nhĩ 1

Chương 167 - Quả Mê Nhĩ 1
Chương 167 - Quả Mê Nhĩ 1

Editor: Lowe

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Giáo sư, tình hình bọn họ ra sao rồi?" An Nhàn đang hỏi về hai gã bệnh nhân được chuyển tới viện vào hai ngày trước. Hiện tại bọn họ đều bị nhốt tạm thời trong phòng bệnh, được Donald phụ trách giám định trạng thái tinh thần.

"Cả hai người này đều bị chứng hưng cảm. *" Donald đưa kết quả đánh giá của mình cho An Nhàn.

*Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động hoặc đầy năng lựợng. Nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Nguồn: Wikipedia

An Nhàn so sánh sơ lược với bệnh án ban đầu mà bệnh viện tâm thần kia đưa tới, cũng không khác chẩn đoán của Donald là mấy. Nó chỉ khác nhau ở chỗ, đó là bệnh nhân tên "Phan n" kia bị thiếu cảm giác an toàn cho nên mới làm thần kinh trở nên căng thẳng, tính tình nhạy cảm, thích ngụy trang mình bằng cách thức cực đoan; Mà bệnh nhân tóc vàng tên "Ngao Đông" còn lại thì khát vọng được quan tâm, không kiềm chế được cảm xúc, mong muốn thể hiện mạnh mẽ, một lời không hợp liền biến thành du côn.

Loại bom nổ chậm này phải có người giám sát mọi lúc mới được.

Người có giá trị vũ lực cao nhất bệnh viện tâm thần này chính là Mục Cổ, nhưng trí tuệ của ông ta vẫn cứ như một đứa đứa trẻ. Để ông ta đi dạy dỗ người khác mà không bị đối thủ đánh cho chầu trời thì cũng còn may rồi.

An Nhàn gật gật đầu, sau đó bỗng dưng cô nghĩ đến một người - Cô gái đầu trọc Lãnh Cảnh.

Cô ấy cũng là nạn nhân của sở nghiên cứu. Do tu luyện dẫn đến linh lực nghịch lưu. Tinh thần lực biến dị làm bản thân cô không có cách nào sử dụng được chúng, nhưng cô lại có thể hình thành một khu cấm linh, khiến người trong phạm vi nhất định đều không thể sử dụng được tinh thần lực. Tất nhiên, nếu như đẳng cấp tinh thần lực của đối phương hơn hẳn cô ấy thì có thể đột phá cấm chế này.

Nhưng Ngao Đông và Phan n - một kẻ cấp bậc B, một kẻ cấp bậc C, đều không thể vượt ra khỏi giới hạn cấm linh của Lãnh Cảnh. Không chỉ thế, Lãnh Cảnh còn có giá trị vũ lực mạnh mẽ "một chưởng vỗ nứt tấm thép, liếc mắt trừng người mềm chân", có thể nói là khắc tinh của những người có tinh thần cường hóa.

An Nhàn tìm thấy Lãnh Cảnh đang ném tạ tay ở phòng tập thể thao. Cô đưa ảnh chụp hai gã bệnh nhân tới trước mặt cô ấy rồi nói: "Có thể giúp tôi trông giữ bọn họ một thời gian không?"

Lãnh Cảnh nhìn lướt qua, thốt ra bốn chữ: "Từ chối xấu xí."

Thiếu chút nữa thì quên, Lãnh Cảnh còn là người cuồng nhan sắc kỳ quái, mà hai người trong hình lại lớn lên quá bình thường.

"Thế giống vậy thì sao?" An Nhàn lại lấy ra một loạt ảnh chụp khác. Trong hình là hai người mặt mũi bầm dập, ngũ quan vặn vẹo, cảm giác vô cùng khó tả.

Đây là kết quả mà bọn họ phải nhận lấy khi làm cho bệnh viện tâm thần bạo loạn. Vì thế, để trừng phạt nho nhỏ cho nên An Nhàn đã không bôi thuốc trị thương đặc biệt cho họ, vì thế đến bây giờ vết thương trên người họ vẫn chưa hồi phục.

"Ừ, còn có thể." Lần này Lãnh Cảnh nhìn thuận mắt hơn: "Sắp xếp thời gian bọn họ làm việc và nghỉ ngơi chung với tôi."

"Cảm ơn, tôi sẽ cố sắp xếp thời gian sinh hoạt của các người gần nhau nhất."

Sau khi An Nhàn nói chuyện ổn thỏa với cô ấy xong, cô liền bảo nhân viên y tế dẫn Ngao Đông và Phan n tới.

Hai người bị nhốt mấy ngày đã sớm không chịu nổi, vừa sổ lồng đã hăm he chuẩn bị gây sự. Khi bọn họ bị đưa đến phòng tập thể thao, nhìn thấy Lãnh Cảnh, sau đó họ lại biết được rằng mình sẽ bị nữ đầu trọc này quản lí, tâm tình lập tức trở nên mất khống chế.

Tinh thần lực khổng lồ bùng nổ giữa phòng tập thể thao, hai người gầm lên, vận sức chờ phát động. Lãnh Cảnh buông tạ tay xuống rồi liếc nhìn bọn họ. Giây tiếp theo, tinh thần lực phóng ra như bị hố đen hấp thu, biến mất không dấu vết.

Ngao Đông vẻ mặt hung ác: "..."

Phan n làm dáng tấn công: "..."

"Đến đây luyện tập." Lãnh Cảnh dùng một tay xách một người, đẩy bọn họ lên máy chạy bộ. Cô thiết lập đồng bộ hóa dữ liệu, bắt đầu chương trình tự chạy.

Bước chân của Ngao Đông và Phan n lảo đảo. Bọn họ mới vừa ổn định cơ thể, bắt kịp tiết tấu, định mở miệng nói thì không ngờ tốc độ dưới chân bỗng nhiên nhanh hơn, từ chạy chậm đường dài biến thành chạy nước rút trăm mét.

Hai người chỉ có thể tăng tốc, lao đi như động cơ, hoàn toàn không có thời gian bận tâm đến chuyện khác.

Chế độ mà Lãnh Cảnh thiết lập là đồng bộ. Nói cách khác, cô ấy chạy nhanh bao nhiêu thì hai người kia cũng phải chạy nhanh bấy nhiêu. Tốc độ nhanh như vậy, chạy một lúc cũng không có cách nào rời khỏi.

Ba mươi phút sau, Lãnh Cảnh bước xuống máy chạy bộ. Cô cầm lấy khăn mặt lau đi mồ hôi chảy trên đầu.

Sau lưng cô ấy, Ngao Đông và Phan n xụi lơ nằm xuống mặt đất, sức cùng lực tận mà thở hổn hển.

Ba mươi phút liên tục không ngừng chạy với tốc độ cao, ngay cả một người có thể lực xuất sắc cũng chưa chắc đã hoàn thành dễ dàng.

Ngao Đông và Phan n nhìn Lãnh Cảnh vẫn nhẹ nhàng tự nhiên như trước, đồng thời mắng thầm một tiếng trong lòng: Biến thái!

"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Lãnh Cảnh tiện tay cầm lên một cây tạ 40kg rồi quay đầu nhìn hai người: "Chuẩn bị bắt đầu hạng mục thứ hai được chưa?"

Ngao Đông & Phan n: Mẹ nó cô còn là người sao?

Tuy nhiên, An Nhàn lại không hề biết tình cảnh bi thảm Ngao Đông và Phan n, bởi vì lúc này cô phải đi tìm Kiều Vưu Lợi.

Sau khi trang web bệnh viện tâm thần được thành lập, An Nhàn sẽ bán ra một ít tác phẩm nghệ thuật mà bệnh nhân sáng tác ở thương thành. Vì thế cô đã sớm thu gom số lượng lớn ghi chép, tranh vẽ, tư liệu nghiên cứu, đồ thủ công mỹ nghệ, vân vân.. từ tay các bệnh nhân. Cô yên tâm để Kiều Vưu Lợi phụ trách sắp xếp mấy thứ này, sàng lọc ra tác phẩm có giá trị nhất định, sau đó liên hệ với người giám hộ của những bệnh nhân ấy để đại diện ký kết các thỏa thuận liên quan.

Trong mắt người nhà bệnh nhân, những thứ mà bệnh nhân bán ra vốn dĩ chẳng có giá trị gì, đương nhiên họ cũng không nghĩ rằng nó sẽ có tiền lời gì. Cho nên khi bọn họ ký thỏa thuận đều cực kỳ dễ chịu, không hề nghi ngờ gì đối với tỉ lệ chia làm 2: 4: 4, người nhà chiếm 2 phần, bệnh nhân và bệnh viện tâm thần đều chiếm 4 phần.

Từ nhỏ Kiều Vưu Lợi đã thích nghiên cứu đồ cổ, tài liệu lịch sử và tác phẩm nghệ thuật, công việc này vừa lúc thích hợp với anh ta. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tác phẩm của những bệnh nhân này, trước mắt anh ta tựa như mở ra một cánh cổng thế giới mới, thẩm mỹ quan xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Kiều Vưu Lợi: "Tôi có dự cảm thương thành sẽ trở thành một kho tàng văn nghệ mang tính tổng hợp đặc biệt nhất."

An Nhàn: "Đầu tiên phải đảm bảo rằng nó sẽ không bị niêm phong trước đã."

Bận rộn mấy ngày, chẳng mấy chốc đã đến thời gian cô hẹn ước với Hạ Lẫm. Có điều lần này lại đến lúc anh nhận nhiệm vụ phải ra nước ngoài một chuyến, chưa biết ngày về, cho nên chuyện gặp mặt chỉ có thể dời lại.

Bình Luận (0)
Comment