Editor: Lowe
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Cái gì gọi là "hàng đã nhập kho"? Quý Cảnh Trạch bất lực chửi thầm.
Quý Văn Thái giận dữ nhìn An Nhàn: "Cậu cho rằng cháu tôi là cái gì? Ba năm cũng đủ để nó lên thành dược sư cấp 6, ở lại bệnh viện tâm thần của cậu chỉ làm lỡ tiền đồ của nó mà thôi."
"Hóa ra kỳ vọng của đại sư đối Quý Cảnh Trạch chỉ là ba năm lên được dược sư cấp 6?" An Nhàn khẽ cười nói: "Nếu chỉ như thế, tôi nghĩ lý do này không đủ để khiến tôi buông tha công nhân viên của mình."
Quý Cảnh Trạch: Ba năm lên cấp 6 mà còn "chỉ là" à! Minh chủ, anh đang khiêu khích người khác đó, anh có biết không hả?
Quả nhiên Quý Văn Thái bị khiêu khích, tức giận quay đầu lại cười: "Nghe giọng điệu của cậu như vậy, chẳng lẽ cậu còn có thể khiến Cảnh Trạch nâng cao hơn một tầng?"
"Với thiên phú và sự chăm chỉ của cậu ta, ba năm, lên cấp 7 cũng không hề có vấn đề. Còn lên cấp 8 thì e rằng chỉ thiếu một chút cơ duyên mà thôi." An Nhàn bình tĩnh trả lời, giống như cô chỉ đang nói về một chuyện tầm thường.
Quý Cảnh Trạch: Minh chủ, anh mạnh miệng như vậy không sợ cắn trúng lưỡi sao? Một người cao ngạo như tôi cũng không dám nói mình có thể lên cấp 7 trong ba năm. Tự tin đưa tôi lên trời của anh ở đâu ra đấy?
"Ha ha." Quý Văn Thái thong thả đi tới trước mặt An Nhàn, giọng điệu ông lạnh như băng mà nói: "Cậu muốn tôi và cậu đánh cược tương lai của Cảnh Trạch?"
"Có gì không thể chứ?" An Nhàn không thèm để ý chuyện ông đang đến sát: "Quý Cảnh Trạch học tập hai mươi mấy năm bên cạnh ngài, đến hôm nay vẫn chỉ là dược sư cấp 5. Điều đó cũng đủ để nói rõ rằng phương thức giáo dục của ngài không phù hợp với anh ta. Vậy thì vì sao không cho anh ta tự ra ngoài rèn luyện một chút chứ?"
Quý Cảnh Trạch sợ tới ngu người: Minh chủ! Lời này của anh là có ý gì? Là đang giễu cợt ông nội tôi giáo dục thất bại sao? Anh biết ông nội tôi là ai không? Là dược sư cấp 9 của Liên Minh đó!
Hai mươi mấy tuổi đạt được dược sư cấp 5 cũng xem như là thành tích tốt rồi, nhưng ở trong miệng An Nhàn lại trở nên không đáng nhắc tới.
"Theo như tôi được biết, cậu mới cấp 3 thôi." Quý Văn Thái có qua có lại mà giễu cợt.
"Lời này nói ra, đại sư có tin không?"
Quý Văn Thái: "..."
Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua tên nào không làm bộ mà lớn lối như thế! Cực kỳ tức giận!
Quý Cảnh Trạch hai hàng lệ tuôn rơi: Minh chủ đại nhân, cầu xin anh, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút, có được không hả?
"Đại sư." An Nhàn lại nói: "Không bằng như vậy đi? Nếu như Quý Cảnh Trạch lên cấp 6 trong vòng một năm thì ngài và tôi hợp tác, ngài cung cấp cho tôi thảo dược chất lượng tốt. Nếu như sau ba năm Quý Cảnh Trạch lên cấp 7, vậy phiền đại sư hàng năm vận chuyển giúp tôi một ít nhân tài y dược. Còn nếu như Quý Cảnh Trạch may mắn lên được cấp 8, vậy đại sư chịu thiệt một chút, đến bệnh viện tâm thần của tôi làm cố vấn trên danh nghĩa, giúp tôi trấn giữ rồi."
Quý Cảnh Trạch muốn quỳ: Anh lừa tôi còn chưa đủ, hiện tại ngay cả ông nội tôi cũng không buông tha? Anh biết ông ấy là ai không? Dược sư cấp 9 của Liên Minh đó!
Quý Văn Thái im lặng một lát, sau đó ông ấy mở miệng nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ đánh cược với người nhỏ tuổi như cậu sao?"
Cái gì cũng có thể nói, chỉ là không nên nói vai vế với An Nhàn.
"Học vô trường ấu, đạt giả vi tiên*." An Nhàn đứng quay lưng lại, tự có một loại khí chất khiến người ta tin phục.
*Học tập thì không phân biệt già trẻ, ai giỏi làm thầy.
"Nếu đại sư lo lắng có thể phái người đến giám sát, viện chúng tôi hoan nghênh bất cứ ai có hiểu biết."
Quý Cảnh Trạch: Bệnh viện tâm thần hoan nghênh "người có hiểu biết" cái cọng lông ấy.
Quý Văn Thái phát hiện, từ đầu đến cuối, đối phương nói chuyện với mình đều rất tùy ý. Tuy rằng y gọi ông ấy là đại sư nhưng không có sự lo lắng khi đối mặt với ông, cũng không hề giả bộ kiêu ngạo, hoàn toàn là nói chuyện ngang hàng.
Ngang hàng? Một thanh niên hai mươi tuổi nói chuyện ngang hàng với một lão già chín mươi tuổi? Quý Văn Thái cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại không hiểu sao cảm thấy rất bình thường.
"Nếu cậu không làm được thì thế nào?" Quý Văn Thái đột nhiên hỏi.
Quý Cảnh Trạch tỏ vẻ khiếp sợ: Ông nội, ông định đồng ý thật đấy à?
"Tùy ngài phân phó." An Nhàn nở nụ cười.
"Được, cậu dẫn Quý Cảnh Trạch đi đi." Quý Văn Thái khoát khoát tay.
"Trước khi đạt đến cấp 6 không được trở về nhà họ Quý, cũng không được xin giúp đỡ từ bất kỳ ai của nhà họ Quý."
Quý Cảnh Trạch không thể tin được nhìn ông nội anh ta cứ như vậy mà đưa anh ta cho người khác!
An Nhàn còn vô tình mà bổ thêm một đao: "Quý Cảnh Trạch cũng là người có công việc, tôi nghĩ cậu ta không cần dùng đến tiền trong nhà đâu nhỉ?"
Quý Cảnh Trạch trừng mắt nhìn An Nhàn: Mẹ nó anh là ác ma à?
"Nói cũng đúng." Quý Văn Thái đồng ý sâu sắc, điềm đạm nói: "Cảnh Trạch, thẻ tín dụng của con tạm thời bị đóng băng, sau này tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, con không có ý kiến gì chứ?"
Không có ý kiến? Ai nói không có ý kiến, ý kiến rất lớn luôn đó có được không?
Quý Cảnh Trạch không dám tin nhìn một già một trẻ: Rõ ràng vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm, hiện tại lại thống nhất mục tiêu! Nói thật đi, có phải ngay từ đầu hai người đã thông đồng rồi không! Chỉ là tìm cái lý do để cho tôi thành người không có đồng nào, đến bước đường cùng mà đợi trong bệnh viện tâm thần phải không?
Tuy rằng dự đoán đánh nhau ban đầu không xuất hiện nhưng Quý Cảnh Trạch lại bị ông nội đuổi ra khỏi nhà ba năm, còn đuổi kiểu không tiền ra khỏi nhà.
Lúc quay về, An Nhàn tỏ vẻ: "Ông nội anh tốt vô cùng."
Quý Cảnh Trạch nước mắt chảy thành sông: Tốt con mẹ anh á, anh và ông nội tôi cmn chính là cá mè một lứa!