Editor: Lowe
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Quý Cảnh Trạch ngồi trên ghế, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía trước, nội tâm anh ta đau khổ thành sông.
Sao anh ta có thể nói ra loại lời mất mặt như để An Nhàn theo anh ta về gặp phụ huynh chứ? Luyện dược thua y thì không nói, lại còn muốn dẫn y về nhà nhìn anh ta bị mắng nữa chứ.
Quý Cảnh Trạch lén nhìn sang An Nhàn đang ngồi trên ghế phụ. Anh ta đang cân nhắc rằng mình có nên ném y giữa đường hay không.
"Ông nội anh rất hung dữ à?" An Nhàn bỗng nhiên hỏi.
Làm sao có thể nói "hung dữ" được chứ? Quả thực chính là tàn bạo luôn đó?
Quý Cảnh Trạch không nhịn được sợ run cả người, trong nháy mắt dập tắt ý niệm ném An Nhàn trong đầu mình. Anh ta vẫn nên đưa y theo thì sẽ an toàn hơn, ít nhất có thể giúp anh ta chia sẻ một chút giá trị thù hận. Thể diện gì gì đó so với việc để anh ta một mình đối mặt với ông nội vốn dĩ không đáng để nhắc tới.
Quý Cảnh Trạch cũng ỷ vào việc An Nhàn không biết tính tình của Quý Văn Thái cho nên mới dám đưa ra yêu cầu để cô đi cùng. Nếu đổi thành những người quen biết khác, chỉ cần nghe câu đầu tiên là đã chuồn ngay lập tức rồi.
Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Trạch lại cảm giác mình có chút xấu tính, liền nhắc nhở: "Tính tình ông nội tôi tương đối.. nóng nảy, nói thế nào cũng không xuôi tai, nếu có chỗ nào mạo phạm, vẫn xin anh bỏ qua cho."
Từ sau khi vợ qua đời, Quý Văn Thái đã về núi rừng ở ẩn. Nhưng sinh hoạt ngăn cách với đời cũng không khiến ông ấy tu thân dưỡng tính, trái lại ngày càng khó sống chung. Toàn thể nhà họ Quý, ngoại trừ Quý Cảnh Trạch ra thì những người khác đều không dám tới gần Quý Văn Thái, ngay cả lễ tết cũng rất ít tụ tập.
Có điều Quý Văn Thái là dược sư cấp 9, học sinh muốn bái ông làm thầy vẫn chạy theo như vịt, nhưng cuối cùng kiên trì nổi chỉ có sáu bảy người mà thôi. Bọn họ trở thành học trò của Quý Văn Thái, làm thành viên trung tâm của phòng thí nghiệm dược phẩm. Những dược phẩm mới mà bọn họ cho ra đời hằng năm đều sẽ trở thành sản phẩm bán chạy tại các tiệm dược lớn, bảo đảm chất lượng tuyệt đối.
An Nhàn đi theo Quý Cảnh Trạch vào căn cứ thí nghiệm. Hiện ra trước mắt cô là một ruộng thảo dược rộng lớn, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát.
Cô không nhịn được hít một hơi thật sâu, cảm giác vui vẻ thoải mái.
"Thế nào? Ở đây cũng không thua gì núi Tư Du của anh chứ?" Mặt mũi Quý Cảnh Trạch lúc này lộ ra vài phần kiêu ngạo.
An Nhàn gật đầu: "Môi trường tạm ổn, chất lượng thảo dược cũng tốt."
Quý Cảnh Trạch nhếch môi, tâm tình vui sướng không nói nên lời, bao nhiêu thấp thỏm vừa rồi cũng bị quét sạch. Đến tận khi tiến vào bên trong căn cứ thì anh ta mới chợt khôi phục lý trí, trái tim nhỏ như con thỏ bị hoảng sợ, thịch thịch thịch liên tục.
"Tiểu Quý, cậu về rồi." Một người đàn ông chừng bốn mươi đi tới, nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi anh ta: "Thầy đang ở phòng thí nghiệm số 3."
Nói xong, ánh mắt ông ta dừng lại trên người An Nhàn trong giây lát, sau đó liền gật đầu tỏ ý rồi rời đi.
"Đó là Dương Thư - đàn anh của tôi." Quý Cảnh Trạch vừa dẫn An Nhàn đến phòng thí nghiệm số 3 vừa giới thiệu.
An Nhàn cảm giác ở đây có chút vắng vẻ, dọc theo đường đi chỉ thấy được vài nhân viên công tác xuất quỷ nhập thần, không nói chuyện với nhau cũng không chào hỏi nhau, như xem nhau chẳng tồn tại.
"Mấy học trò của ông nội tôi đều là người cuồng nghiên cứu, không am hiểu giao tiếp xã hội." Quý Cảnh Trạch nhỏ giọng giải thích: "Hơn nữa với tính tình của ông nội tôi, nhân viên công tác khác cũng không dám làm càn."
An Nhàn cảm thấy thật sự khó hiểu.
Phong cảnh ruộng thảo dược đẹp như thế, còn bên trong căn cứ lại áp lực như vậy.
Cả hai đi tới cửa phòng thí nghiệm số 3, Quý Cảnh Trạch giơ tay lên, song, lại chậm chạp không dám gõ xuống.
"Cộc cộc." An Nhàn thấy anh ta cứng ngắc không động đậy, thuận tay giúp anh ta gõ vài cái.
Quý Cảnh Trạch tức giận quay đầu, dùng ánh mắt lên án nhìn cô: Anh gõ cái gì? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu đấy!
"Vào đi." Một giọng nói truyền tới từ bên trong. Quý Cảnh Trạch chỉ có thể bình tĩnh tâm trạng, nhắm mắt đẩy cửa bước vào.
"Ông nội." Quý Cảnh Trạch khó khăn tiến lên vài bước, rồi đứng cách Quý Văn Thái khoảng bảy, tám mét, cung kính chào hỏi.
Quý Văn Thái nhìn chằm chằm kính hiển vi, ông không ngẩng đầu mà chỉ ôn hòa hỏi thăm: "Nghe nói con vào bệnh viện tâm thần?"
Quý Cảnh Trạch cười khổ: "Hiện giờ con đang nhậm chức ở bệnh viện tâm thần Tố Nguyên."
"Ồ." Quý Văn Thái tiếp tục hỏi: "Sao bỗng nhiên con lại quyết định vào bệnh viện tâm thần?"
Quý Cảnh Trạch giật giật khóe miệng, ánh mắt cầu cứu An Nhàn: "Con.."
An Nhàn không bắt được tín hiệu của anh ta, cô vẫn đang quan sát Quý Văn Thái trước mắt. Ông ấy khoảng chừng chín mươi tuổi, hai tóc mai bạc trắng, lông mày rậm, mắt hổ. Khí chất không giận tự uy hoàn toàn không tương xứng với chiếc áo khoác trắng nhã nhặn trên người.
Điều làm An Nhàn chú ý chính là tinh thần của người này đã đạt đến trạng thái tinh tế nhất định. Đó là một loại cảm giác dày dặn đã tích tụ nhiều năm, vững chắc mà hùng hồn, cảnh giới có thể so với tu sĩ trung cấp. Đáng tiếc lại không trải qua tu luyện, bằng không nhất định có thể trở thành một vị cao thủ tu chân.
Phải biết rằng tu vi có thể thông qua các loại phương pháp mà không ngừng tăng lên, nhưng cảnh giới lại cần tự mình lĩnh ngộ.
Tuy rằng còn chưa thực sự tiếp xúc, nhưng ấn tượng đầu tiên của An Nhàn về vị đại sư trước mặt khá là tốt.
"Chào ngài, đại sư Văn Thái. Tôi là Lạc Y - viện trưởng bệnh viện tâm thần Tố Nguyên, cũng chính là cấp trên hiện tại của Quý Cảnh Trạch." An Nhàn chủ động mở miệng giới thiệu mình.
Động tác của Quý Văn Thái dừng lại, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía An Nhàn.
Sống lưng Quý Cảnh Trạch thẳng tắp như một binh sĩ chờ đợi kiểm duyệt, An Nhàn cũng điềm tĩnh, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn lại.
"Hóa ra chính là cậu." Quý Văn Thái đứng lên, lạnh lùng nói: "Cậu đã dùng phương pháp gì mà khiến Quý Cảnh Trạch đồng ý ở lại bệnh viện tâm thần thế?"
"Chúng tôi so tài một trận." An Nhàn cho biết đúng sự thật: "Cậu ta thua, tiền đặt cược chính là làm việc ba năm ở Tố Nguyên."
"Thua?" Quý Văn Thái trừng sang Quý Cảnh Trạch, nhưng người đứng sau câm như hến, không dám nói câu nào.
"Thực ra nó thua cậu cũng không bất ngờ gì, dù sao cậu cũng chính là đại sư Vân Lân, đánh một trận thành danh ở cuộc thi đấu đối kháng quân sự." Học trò Quý Văn Thái lúc đó cũng lấy danh nghĩa đại sư Văn Thái cung cấp dược phẩm chuẩn bị cho chiến đấu. Nhưng bất kể là dùng vào thực tế hay là hiệu quả phụ trợ chiến đấu cũng đều không bằng An Nhàn.
Danh hiệu "Vân Lân" cũng coi như có chút danh tiếng trong quân đội, chỉ là đa số người đều không biết Vân Lân chính là An Nhàn.
Quý Văn Thái sớm đã nghe danh y, mặc dù biết y chỉ là một gã thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng hôm nay chính mắt thấy được vẫn có chút không dám tin. Ông ấy đã từng tìm hiểu sâu về các loại dược phẩm đã bán ra của Hoa Hoa Thế Giới. Trên phương diện phẩm chất và công hiệu của dược phẩm gần như không thể chê vào đâu được. Người này có thủ pháp xử lý dược thảo tỉ mỉ và lực khống chế chuẩn xác, hoàn toàn không phải là chuyện mà một người trẻ tuổi có thể làm được. Điều này cần phải tích góp từng tí một qua năm tháng và kỹ thuật qua nhiều lần gọt giũa.
Quý Văn Thái tự nhận rằng thiên phú của Quý Cảnh Trạch đã là được trời ưu ái, nhưng mà ở trước mặt người này lại giống như đứa bé sơ sinh non nớt vậy.
"Như vậy, không biết đại sư Văn Thái có đồng ý để Quý Cảnh Trạch ở lại viện chúng tôi làm việc không?" An Nhàn hỏi.
"Không được." Quý Văn Thái không chút do dự mà từ chối. "Cháu trai của Quý Văn Thái sao có thể ở lại bệnh viện tâm thần? Ngày mai cậu sa thải nó đi."
"Xin lỗi." An Nhàn cười nói: "Hàng đã nhập kho, không thể trả lại."