Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Mặc dù Àn Nhàn rất tò mò nhưng cô cũng không nán lại trong topic quá lâu mà chỉ xem một chút rồi rời đi. Cô cũng không cho là nhóm fans Hoa có thể nghĩ ra được thứ khiến cô hứng thú mà lại thua cược được. Dù cô có thật sự cảm thấy hứng thú, nhưng biết rõ sẽ thua, sao cô có thể đồng ý đánh cược với bọn họ chứ?
Thoát khỏi internet, An Nhàn trực tiếp đi đến phòng luyện dược để bắt đầu công việc hằng ngày.
Trong lúc cô luyện dược, bên bệnh viện tâm thần liên tiếp nhận được trên trăm đơn xin nhập viện đến từ nhiều thành phố khác nhau, thậm chí còn có một hai người bệnh ngoại quốc.
Danh tiếng của Minh chủ cộng thêm sự thúc đẩy của Quán Phong Nhân khiến cho bệnh viện tâm thần Tố Nguyên trở thành lựa chọn hàng đầu. Chỉ là phòng bệnh của Tố Nguyên có hạn, vốn không có cách nào nhận hết nhiều người bệnh như vậy, mà lão viện trưởng lại không thể liên hệ với An Nhàn được nên ông chỉ có thể tạm thời gạt mấy chuyện này sang một bên. Tuổi tác của ông đã cao, cũng đến tuổi chuẩn bị nghỉ hưu nên không tham gia những công việc quan trọng nữa. Chẳng qua là trước mắt còn chưa tìm được ứng cử viên thích hợp với chức phó viện trưởng cho nên ông vẫn chưa rời đi. Bình thường ông chỉ phụ trách xem mấy lá thư điện tử, xử lý mấy chuyện vụn vặt không quan trọng.
Đợi đến khi An Nhàn ra khỏi cửa đã là chuyện của ba ngày sau, đơn xin nhập viện lại tăng lên vài trăm lá. Là một bệnh viện tâm thần mà lại có thể dẫn đến một làn sóng sôi nổi nhập viện như vậy, đoán chừng cũng chỉ có duy nhất ở đây mà thôi.
An Nhàn đi vào văn phòng viện trưởng. Cô mở thư điện tử mà lão viện trưởng gửi cho cô ra rồi lướt qua sơ lược một vòng. Sau đó cô mới xem tài liệu bên trong, đọc kỹ từng hồ sơ bệnh án của bệnh nhân trong bệnh viện.
Bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần cũng không phải tất cả đều là những người mắc bệnh nghiêm trọng. Có người chẳng qua là thỉnh thoảng mới phát tác, cũng không có tính công kích gì, không ở trong bệnh viện cũng không sao. An Nhàn định sàng lọc những bệnh nhân này rồi cho xuất viện, phòng bệnh trống sẽ dùng để tiếp nhận thêm những bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng hơn.
Để đảm bảo không có sai sót gì, An Nhàn mời mấy chuyên gia bên khoa tâm thần đến kiểm tra đánh giá trạng thái tinh thần của người bệnh. Chỉ những bệnh nhân có biểu hiện đạt tiêu chuẩn mới được cho phép xuất viện. Sau khi họ xuất viện, nếu như vì tinh thần không khỏe mà tạo thành hậu quả không tốt thì bệnh viện đã cho phép họ xuất viện phải chịu trách nhiệm. Cho nên cô cần phải thận trọng.
Nhưng điều khiến An Nhàn không ngờ tới chính là, cô đã sàng lọc ra ba mươi bệnh nhân. Nhưng sau khi trải qua đánh giá của chuyên gia thì chỉ có năm người được cho phép xuất viện.
An Nhàn liền có chút nghi ngờ. Tuy rằng cô không phải chuyên gia về trị liệu tâm thần, nhưng thông qua thần thức và kết quả của máy chẩn đoán bệnh cũng không đến nổi chênh lệch lớn như vậy. Trong ba mươi người này, ít nhất cũng phải có hai phần ba có thể xuất viện, tham gia xã giao bình thường, nhưng cuối cùng lại chỉ có năm người được thông qua.
Cho đến sau khi cô xem xong video đánh giá, mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Video một:
Người đánh giá: Cậu tên gì?
Người bệnh: Đại Bảo
Người đánh giá: Cậu nhập viện lúc nào?
Người bệnh: Chín tuổi.
Người đánh giá: Trong hồ sơ ghi là hai mươi mốt tuổi.
Người bệnh: Biết rồi còn hỏi, ông bị bệnh thần kinh à?
Người đánh giá: . Vậy sao vừa rồi cậu lại trả lời là "chín tuổi"?
Người bệnh: Bởi vì "9" là con số may mắn của tôi.
Người đánh giá: Mong cậu nghiêm túc trả lời cậu hỏi. Ở đây có mấy tấm thẻ, mời cậu hãy phân biệt các hình vẽ trên thẻ một chút.
Người bệnh: .
Người đánh giá: Sao cậu lại xé thẻ? Từ từ, không được ăn, mau nhổ ra!
Video hai:
Người đánh giá: Cậu tên gì?
Người bệnh: Đỗ Song Song.
Người đánh giá: Nhớ sinh nhật của mình không?
Người bệnh: Nhớ.
Người đánh giá: Ngày mấy tháng mấy năm mấy?
Người bệnh: Ngày 15 tháng 9 năm 3179.
Người đánh giá: Tôi hỏi sinh nhật của cậu, không phải hỏi ngày tháng hôm nay.
Người bệnh: Tôi là một sinh vật phù du, tuổi thọ chỉ có một ngày. Hôm nay là sinh nhật của tôi, cũng sắp là ngày giỗ của tôi luôn.
Người đánh giá: . Sao cậu có thể chứng minh được mình là một sinh vật phù du?
Người bệnh: Chẳng lẽ ông không phải sinh vật phù du sao?
Người đánh giá: Tôi là con người.
Người bệnh: Vậy sao ông chứng minh được bản thân là con người?
Người đánh giá: .
Video ba:
Người đánh giá: Cô tên là gì?
Người bệnh: .
Người đánh giá: Cô lạnh à? Sao cứ run lẩy bẩy như vậy?
Người bệnh: .
Người đánh giá: Đừng khẩn trương, nào, uống ly nước trước đi.
Người bệnh: .
Người đánh giá: Giờ có thể trả lời vấn đề của tôi không? Cô tên gì?
Người bệnh: .
Người đánh giá: Cô không sao chứ? Hửm? A! Trời ơi! Có ai không, bệnh nhân phát bệnh rồi.. Mẹ nó, sùi bọt mép luôn rồi, y tá đâu, mau tới đây, người này hình như trúng gió rồi!
Video bốn:
Người đánh giá: Cậu tên gì?
Người bệnh: Sát thủ.
(3 giây sau, màn hình tối đen)
Mấy người đánh giá sưng mặt sưng mũi xuất hiện trước mặt An Nhàn. Bọn họ nộp báo cáo đánh giá, sau đó mỗi người cầm một khoản tiền chữa bệnh và tiền bồi thường tổn thất tinh thần, dưới chân như có gió mà trốn chạy khỏi bệnh viện tâm thần.
Mấy kẻ giả bệnh tâm thần ngu ngơ, đều là cấp bậc ảnh đế. Để cho chân thực, bọn họ dốc hết tất cả vốn liếng ra để diễn được cái hành động nghệ thuật bạo lực mà duyên dáng. Những người đánh giá này sau nhiều lần bị trả đũa, còn có thể chịu đựng đau đớn, kiên trì hoàn thành công việc, từ trong thâm tâm An Nhàn vô cùng khâm phục.
Cô nhìn bản báo cáo đánh giá trên tay liền cảm thấy vô cùng cạn lời. Người bình thường đều ước gì mình có thể rời khỏi bệnh viện tâm thần, bọn người kia thì ngược lại, giả ngây giả dại để được ở lại.
Chỉ là nếu không thông qua được đánh giá của chuyên gia, cô cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài, bằng không ai biết bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
"Vưu Lợi, anh để cho nhân viên chữa bệnh và chăm sóc thông báo cho năm người bệnh này ngày mai có thể xuất viện." An Nhàn giao tài liệu của năm bệnh nhân thông qua đánh giá cho Kiều Vưu Lợi.
Kiều Vưu Lợi gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Sau đó anh ta gặp phải Quý Cảnh Trạch ở ngoài cửa, hai người chào hỏi nhau rồi đi chéo qua nhau.