Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Quý Cảnh Trạch làm việc ở bệnh viện tâm thần được một khoảng thời gian, gặp ai cũng ôn hòa. Tuy anh ta cũng xem như làm việc chăm chỉ, nhưng từ đầu đến cuối lại không có cách nào nảy sinh lòng trung thành với nơi này. Anh ta luôn cảm thấy mình không hợp với nơi này, giống như một con nai cao quý lạc vào thế giới của bọn gà chọi.
"Có chuyện gì sao?" An Nhàn hỏi.
"Không phải anh đã thề son sắt đảm bảo với ông nội của tôi giúp tôi thăng lên cấp sáu trong vòng một năm sao?" Vẻ mặt Quý Cảnh Trạch lạnh lùng nói: "Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, ngoại trừ để cho tôi phối thuốc cho những bệnh nhân kia, anh không còn sắp xếp gì khác sao?"
"Không cần phải gấp." An Nhàn cười nói: "Tôi chỉ muốn giúp anh nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh ở đây mà thôi. Bắt đầu từ tuần tới, anh sẽ được bận rộn."
Hai mắt Quý Cảnh Trạch sáng lên: "Cần tôi làm việc gì?"
"Giúp tôi chăm nom vườn dược thảo mấy hôm nay, chỉnh lý kho dược liệu, nhớ kỹ vị trí trưng bày của từng loại dược phẩm. Một tuần sau, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới cho anh."
"Không thành vấn đề." Quý Cảnh Trạch mừng rỡ.
Quý Cảnh Trạch nhận được câu trả lời thuyết phục chắc chắn, tâm trạng liền trở nên vui vẻ rồi rời khỏi văn phòng của An Nhàn, lúc đi qua hành lang anh có gặp Kiều Vưu Lợi.
"Xin chào.." Quý Cảnh Trạch nhìn thẻ công tác trên ngực đối phương: "Quản lý Kiều."
Tuy đã là đồng nghiệp một thời gian nhưng anh vẫn không nhớ được tên của đối phương, chỉ xem anh ta như một nhân viên quản lý bình thường. Hôm nay hiếm khi tâm trạng tốt, cho nên cẩn thận chú ý tên của anh ta một chút.
Kiều Vưu Lợi? Nghe có vẻ quen quen.
"Xin chào." Kiều Vưu Lợi thuận miệng đáp lại một câu, sau đó lướt qua bên cạnh anh rồi đi nhanh về phía văn phòng của An Nhàn.
Quý Cảnh Trạch cũng không để ý, tiếp tục đi con đường của mình. Nhưng đi được mấy bước thì anh ta bỗng nhiên dừng lại.
Kiều Vưu Lợi? Kiều Vưu Lợi.. Kiều Cổ Tư..
Không phải người kia là đại thiếu gia của Xà Thuẫn nhà họ Kiều đấy chứ? Mặc dù so với Kiều Cổ Tư kiêu ngạo thì cảm giác tồn tại của anh ta gần như bằng không. Nhưng anh ta cũng là con trai của người đứng đầu tập đoàn Xà Thuẫn, cho nên tên của anh ta thỉnh thoảng cũng được người ta nhắc đến.
Đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Kiều, sao có thể xuất hiện ở đây? Lẽ nào chỉ là trùng tên?
Quý Cảnh Trạch trở lại phòng làm việc. Anh lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến Kiều Vưu Lợi, vất vả lắm mới tìm được một tấm ảnh chụp thời thiếu niên, rồi so với Kiều Vưu Lợi vừa gặp khi nãy, mới xác định là cùng một người.
Con trai của trùm vận tải biển lại đến bệnh viện tâm thần làm quản lý sao? Chuyện này giống như cá trong ao nhà nông dân gặp cá mập trắng vậy.
Kỳ Cảnh Trạch sợ ngây người. Tuy nhà họ Quý cũng là nhà có danh tiếng, nhưng so với nhà họ Kiều có lịch sử trăm năm thì cho dù là tài sản, địa vị hay là tầm ảnh hưởng ở nước ngoài đều không thể so được.
Không phải nghe đồn là đại thiếu gia nhà họ Kiều đã bệnh đến giai đoạn cuối rồi à? Nhưng Quý Cảnh Trạch lại cảm thấy, trừ việc thân thể đối phương có chút gầy yếu ra thì những phương diện khác cơ bản không có vấn đề gì lớn. Nếu như không có bệnh, vậy anh ta không đi tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, làm mưa làm gió xung quanh, mà lén lút chạy đến bệnh viện tâm thần làm chủ nhiệm là có ý gì? Trải nghiệm cuộc sống à?
Cmn, hôm qua anh còn bắt người ta nấu nước cho mình. Hôm trước nữa thì hờ hững khi anh ta bắt chuyện. Hôm kia còn lớn tiếng đuổi anh ta ra khỏi phòng y tế..
Nghĩ tới những việc này, Quý Cảnh Trạch cảm thấy cả người đều không ổn, trên mặt anh ta bày ra biểu cảm kinh sợ không dám nhớ lại.
Bỗng nhiên, anh lại nghĩ, đại thiếu gia nhà họ Kiều là quản lý bộ phận Tổ chức, vậy người quản lý những bộ phận khác có lai lịch như thế nào?
Trước đây Quý Cảnh Trạch hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này. Anh cho rằng trừ An Nhàn ra thì ở đây, những người khác đều không đáng để anh chú ý. Lúc anh ta đăng ký vào Quán Phong Nhân cũng chỉ là báo một cái tên, chứ không có điều tra sâu về trang web và thông tin nhân sự. Bây giờ bị đại thiếu gia nhà họ Kiều đâm một kích, cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến đồng nghiệp của mình.
Thông qua quyền quản lý, Quý Cảnh Trạch truy cập vào hệ thống rồi xem xét hồ sơ quản lý nhân sự. Bỏ qua viện trưởng, phó viện trưởng.. Hửm? Mình nhớ rõ chức phó viện trưởng vẫn luôn để trống mà, sao đột nhiên lại có người nhận chức rồi?
Gleyre.. Lại là một cái tên quen thuộc.
Vẻ mặt Quý Cảnh Trạch lại lạnh lùng mà lên mạng tìm tòi.
Gleyre - con thứ của gia tộc Kempinski giàu có bậc nhất nước Yavah, giáo sư thỉnh giảng của Học viện Hoàng gia, nhân vật quyền uy nhất khoa Nhân văn..
Quý Cảnh Trạch: "..."
Loại người này muốn tiền có tiền, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, lại chạy đến bệnh viện tâm thần làm phó viện trưởng, đây không phải là nhân tài không được trọng dụng sao?
Tiếp tục xem đến trang sau.
Quản lý bộ phận Kỹ thuật là Hướng Phi, đây là một kẻ bệnh tâm thần. Quý Cảnh Trạch biết điều này, trong lòng anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng có người không phải là nhân vật nổi tiếng rồi.
Tiếp theo – quản lý bộ phận Marketing, Bạch Hầu Chử. Cái họ Bạch Hầu này rất đặc biệt. Lúc này Kỳ Cảnh Trạch lập tức nghĩ đến nhà họ Bạch Hầu. Nhà họ Bạch Hầu cũng là một gia tộc lớn nhưng bây giờ đã suy tàn vì không tìm được người thừa kế nào có thể chống chịu được.
Cái tên Bạch Hầu Chử này dường như chưa bao giờ nghe qua, chắc là một thành viên chi nhánh?
Trong lúc vô ý Quý Cảnh Trạch thoáng nhìn qua ngày sinh của cậu ta, năm 3171.. Hả? Năm nay là năm 3179, cho nên tuổi của đối phương là khoảng.. tám tuổi?
Quý Cảnh Trạch tính lại nhiều lần, đúng là tám tuổi.
Tám tuổi? Còn chưa trưởng thành á? Ngay cả đứa trẻ con mà Minh chủ cũng không buông tha cơ à? Quý Cảnh Trạch nhẫn nhịn không ngừng tìm kiếm thêm tin tức của cậu ở phía dưới, phát hiện cậu ta quả nhiên là cháu của Bạch Hầu Đoan, có tiếng là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ..
Quý Cảnh Trạch: "..."
Thiểu năng trí tuệ? Nếu anh ta nhớ không lầm thì kế hoạch tuyên truyền của Quán Phong Nhân chính là do cậu ta ra tay, tiền quỹ cũng do cậu ta tạm thời quản lý thay, vậy mà cậu ta mới 8 tuổi! Cái này cũng gọi là "thiểu năng trí tuệ" à? Có thể chừa cho người khác một con đường sống không thế?
Vài tên quản lý nhân viên, không có ai là đơn giản cả, ngay cả Hướng Phi cũng có cái danh thoát tục "Bệnh tâm thần" này. So sánh trên dưới, bản thân mình quả thật không có gì đặc biệt.
Quý Cảnh Trạch nghĩ kỹ lại, cái loại cảm giác kiêu ngạo không ai bì nổi cùng với sự ưu việt trước đây, bây giờ đều tan thành mây khói.
Quyền uy nhất khoa Nhân văn đến khoa Tâm thần, trùm vận tải biển và tổ chức tà giáo, bệnh tâm thần là lão già kỹ thuật quái gở, Thiểu năng trí tuệ trí tuệ một giây sau lại biến thành thần đồng, bản thân mình chỉ là một dược sư nho nhỏ thì coi là cái gì đâu chứ?