Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
"Tôi không đi, các người không thể làm như vậy!"
Năm người bệnh được thông qua trong buổi đánh giá được An Nhàn cho rời khỏi bệnh viện tâm thần. Trong đó có một người liều mạng vùng vẫy, ôm chặt cửa lớn không muốn rời đi. Còn vẻ mặt của những người khác cũng mờ mịt lạc lõng giống như học sinh tệ bị cưỡng chế thôi học vậy.
"Hu hu hu, tôi không phải là một bệnh nhân tâm thần đạt chuẩn, tôi cảm thấy tôi cần ở lại điều trị thêm.."
Người nhà tới đón họ: "..."
Mấy người có chắc là bọn họ ổn rồi đấy chứ?
Trong bệnh viện, một đám bệnh nhân tâm thần có đứng, có ngồi chồm hổm, có nằm úp sấp, hoặc treo lên mà nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy sự đồng tình và tiếc nuối. Sự thật chứng minh, kỹ thuật diễn quá kém là không được, không phải ai cũng có thể làm bệnh nhân tâm thần được đâu nha.
Dù mấy người kia có lăn lộn la lối khóc lóc om sòm như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng được người nhà của họ nhận trở về.
Những bệnh nhân khác lấy đó làm gương, âm thầm tự nhắc nhở mình tuyệt đối không được lơ là. Rõ ràng là viện trưởng đang dự định "giảm biên chế", nhưng bọn họ cũng không muốn bị rớt đài. Họ muốn một cuộc sống không lo không nghĩ ở bệnh viện tâm thần thì phải giả bị thần kinh, bày ra bộ dạng ngu xuẩn, đùa giỡn như thiểu năng trí tuệ, đào được hố sâu.
Bọn họ là bệnh nhân tâm thần có thâm niên, danh xứng với thật!
Tiễn đi bốn năm người cũng không có tác dụng gì nhiều trong việc giải quyết vấn đề khan hiếm phòng bệnh. Tuy rằng còn có thể tiếp nhận một hai trăm người, nhưng nếu chỉ có vào không có ra, dù cho có mười người được thả ra đi chăng nữa thì cũng không đủ.
An Nhàn không vội vàng xây thêm, cũng không có dư sức để xây thêm. Bởi vì những cách trị bệnh mà cô đang luyện hiện tại còn vẫn đang ở giai đoạn điều trị, cần phải có một quá trình chữa trị lâu dài, không thể nóng vội.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì máy truyền tin bỗng nhiên vang lên. An Nhàn cầm lên nhìn thì thấy đó là Gleyre - anh họ của Lạc Y.
"Lạc Y, tôi đã xử lý tốt chuyện ở nước Yavah, sau này tôi định chuyên tâm ở lại Liên minh phát triển." Giọng nói của Gleyre nghe rất nhẹ nhàng.
"Thật sự quyết định sao?" Trước đây không lâu, Gleyre tìm đến An Nhàn biểu đạt nguyện ý muốn tạm giữ chức ở bệnh viện tâm thần. An Nhàn tất nhiên hoan nghênh rồi. Dù chỉ là tạm giữ chức, nhưng đây là chuyện tốt đối với sự phát triển của bệnh viện tâm thần. Vì vậy cô dứt khoát giao chức phó viện trưởng cho anh ta.
Điều khiến An Nhàn không ngờ đến chính là, Gleyre lại rất để tâm chuyện này. Sau đó anh ta lập tức về nước từ chối công việc ở Học viện Hoàng gia.
"Đúng vậy." Gleyre bình tĩnh nói: "Tôi là con thứ, sau này cũng không định thừa kế gia nghiệp, cho nên quyết định đến Liên minh định cư cùng mẹ, đỡ phải phiền toái."
An Nhàn biết, Gleyre còn có một anh trai và một chị gái nữa. Họ đều là con vợ trước của cha anh ta. Gia nghiệp của nhà Kempinski tương lai sẽ do con trưởng thừa kế, mà Gleyre và Monica cũng không có ý định tranh giành.
"Ừ, chỉ cần anh cảm thấy không có vấn đề, vậy cứ đến đây đi." An Nhàn rất có lòng tin với bệnh viện tâm thần của cô. Mặc kệ là nhà giàu đời thứ hai, quân nhân đời thứ hai, hay quan chức đời thứ hai đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ dám đến, thì cô dám dùng.
"Tôi ngồi chuyến bay trở về Liên minh, khoảng ba giờ chiều sẽ đến." Gleyre thuận miệng nói.
An Nhàn: Ý là bảo mình đi đón ấy à?
"Anh tính đến chỗ của Monica trước hay đến bệnh viện tâm thần trước?"
"Trực tiếp đến chỗ của cậu."
"Được, đến lúc đó tôi cho người đến đón anh."
Cậu không đến sao..
Kết thúc cuộc trò chuyện, Gleyre có chút mất mát.
An Nhàn vốn định để Kiều Vưu Lợi đến sân bay đón, nhưng sau đó cô lại xét đến khả năng anh ta sẽ bị người của nhà họ Kiều theo dõi, vì vậy ngược lại phải làm phiền Quý Cảnh Trạch. Không nghĩ tới anh lại nhanh chóng đáp ứng, khác một trời một vực so với bộ dạng kiêu ngạo trước kia.
An Nhàn cũng không thèm hỏi rõ lý do. Cô nói thời gian và địa điểm cho anh ta biết, rồi vội vàng đi làm việc của mình.
Ba ngày sau, An Nhàn trở lại núi Tư Du rồi đi tắm một cái cho thoải mái dễ chịu. Lúc cô đang chuẩn bị lên mạng làm mới kệ hàng thì ngoài ý muốn nhận được tin tức của Minh Tu.
Minh Tu và Lạc Y đều ở cùng một cô nhi viện. Mấy tháng trước cậu ta đi theo thầy chỉ dẫn đến dã ngoại tìm bảo vật, đồng thời cũng tiến hành thực tập trọng trách tìm bảo vật. Trước khi cậu ta xuất phát, An Nhàn còn cố ý tặng cho cậu ta một liều thuốc chữa bệnh công hiệu mạnh, mong chuyến đi này của cậu có thể thuận lợi.
Kết quả đi một chuyến lại mất đến mấy tháng, tới tận hôm nay mới nhận được tin tức của cậu.
[Cho anh xem cái này (Ảnh minh họa). ] Tin nhắn của Minh Tu đều thuộc kiểu lời ít ý nhiều, không dư ra một câu hỏi thăm nào.
An Nhàn nhấn mở hình ảnh, sau đó mắt cô liền sáng lên. Thứ trên hình ảnh chính là tinh thể quặng nguyên thạch mà cô đang gấp gáp tìm kiếm.
An Nhàn lập tức gọi điện qua cho cậu ta: "Cậu có phát hiện ra mạch khoáng không?"
Minh Tu: "Có, đoán chừng số lượng dự trữ khoảng hơn hai trăm tấn."
"Ở nơi nào?"
"Vùng núi Dukema." Minh Tu dừng một chút, lại nói: "Mạch khoáng này là tôi tự phát hiện ra, có 100% quyền ưu tiên khai thác. Nếu anh muốn khai thác, tôi sẽ chuyển nhượng quyền khai thác cho anh. Nhưng anh phải tìm được một nhóm đối tác có thực lực hùng mạnh, đồng thời tốc độ cũng phải nhanh."
Nếu như người tìm bảo vật phát hiện ra một mạch khoáng chưa bị khai phá, trước hết phải đến chỗ ZF đăng ký để nhận được quyền đặt tên và quyền ưu tiên khai thác. Đồng thời phải đảm bảo khởi công trong vòng một năm. ZF chiếm 10%, phần khai thác còn lại người khai thác tự phân chia. Người tìm bảo vật cũng có thể bán quyền khai thác hoặc có thể tự mình đầu tư khai thác.
Mỏ khoáng thạch có lượng dự trữ hơn hai trăm tấn đấy có định giá ít nhất cũng được năm trăm triệu, không phải một mình An Nhàn có thể nhận thầu hết được.
An Nhàn trả lời: "Không thành vấn đề, ngày mai tôi liền trả lời cậu."
"Được." Minh Tu chỉ thốt lên một chữ rồi lập tức cúp điện thoại.