Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Về việc lựa chọn đối tác, người đầu tiên An Nhàn nghĩ đến là Gleyre. Anh là con trai của nhà giàu số một, cho dù không có thừa kế gia nghiệp nhưng tài chính trên tay anh cũng không phải ít. Song, anh ta là người nước Yavah, không thể nắm được quyền khai thác chính, cũng không cách nào nhận được lợi nhuận trên 7%. Bởi vậy An Nhàn cũng không thể để anh ta đầu tư nhiều hơn số vốn được chia!
Người thứ hai được chọn tất nhiên là Hạ Lẫm. Dùng thân phận và tài lực của Hạ Lẫm ở Liên Minh này có thể lược đi rất nhiều phiền toái.
Chỉ là An Nhàn có chút cố kỵ nhà họ Hạ, cô không muốn dây dưa với bọn họ quá sâu.
Còn lại chính là nhà họ Quý và nhà họ Bạch Hầu, hơn nữa mình Gleyre, hẳn là có thể gom đủ tiền khai thác.
An Nhàn xem xét một chút tiền dành dụm của mình, hơn ba ngàn chín trăm vạn. Cô cũng xem như giàu có hơn người bình thường rồi. Nhưng nếu dùng để khai thác tài nguyên khoáng sản thì có chút nghèo rớt mồng tơi. Cho dù cô đầu tư toàn bộ vào thì chỉ sợ còn chưa đến 5%.
5%.. cũng quá ít rồi. Đối với người ở thời đại này mà nói, tinh thạch chỉ là một kim loại hiếm vô cùng có giá trị. Nhưng đối với An Nhàn thì nó lại là thứ dùng để tu luyện mà không có thứ nào có thể thay thế được.
Chỉ cần có đủ tinh thạch là có thể tinh luyện ra nhiều tinh thạch hơn. Rồi dùng nó để bồi dưỡng hoa cỏ, dược thảo, chế tạo dược phẩm, luyện khí, hỗ trợ tu luyện, bố trí dần dần Trận Truyền Tống.. có rất nhiều chỗ cần sử dụng.
Lượng lớn tinh thạch như vậy phải chia 95% với người khác, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy nhói lòng.
An Nhàn lập tức suy nghĩ, bản thân dường như rơi vào điểm mù. Tuy là cô chiếm phần ít, nhưng không có nghĩa là cô không thể mua lại tinh thạch từ bọn họ.
Cũng không phải là tất cả quặng tinh thạch đều có linh khí, phẩm chất cũng có sự chênh lệch không đồng đều. Cô có thể sàng lọc ra những thứ mình cần trước. Nếu còn không đủ thì cô sẽ tìm người khác để mua lại sau vậy.
Phần lớn tinh thạch trên thị trường đều trải qua tạo hình của con người, trở thành thương phẩm đắt giá, An Nhàn có thể mua được một hai khối đã là hết giới hạn rồi. Như viên Sí Luyến Chi Tâm mà Hạ Lẫm đã cho cô trước đó chẳng hạn.
Nếu như là nguyên thạch thì lại khác. Giá cả một viên tinh thạch thành phẩm cũng đủ mua được mấy trăm khối nguyên thạch có chất lượng tương đương.
Nghĩ đến đây, trong lòng An Nhàn tính toán, cô mở máy vi tính lên rồi gửi tin cho bốn người Hạ Lẫm, Gleyre, Bạch Hầu Chử và cuối cùng là Quý Cảnh Trạch để dò hỏi ý tứ của bọn họ.
Người đầu tiên phản hồi là Bạch Hầu Chử, vừa lúc cậu ta đang lên mạng. Sau khi nhận được tin nhắn của cô, thì chỉ khoảng ba, bốn phút sau, cậu nhóc liền đáp lại bốn chữ: [Hợp tác vui vẻ.]
Người thứ hai là Gleyre. Đối với loại người tiền nhiều đến mức không có chỗ xài như anh ta, thì chỉ cần anh ta đồng ý, chuyện đầu tư chẳng qua chỉ là chuyện trong nửa phút.
Còn Quý Cảnh Trạch thì vẫn đang suy xét. Người nhà họ Quý đều không am hiểu việc kinh doanh, cho nên để bọn họ bỏ ra một khoản tiền đầu tư lớn vào lĩnh vực mà họ chưa từng tiếp xúc quả thật cần phải suy tính một phen.
Hạ Lẫm đang ở nước ngoài, buổi tối mới xem tin nhắn được.
Trong lòng anh cảm thấy rất vui khi nghe được lời mời của An Nhàn. Nhà họ Hạ đã có một cái mạch khoáng tinh thạch cho nên rất có kinh nghiệm với trình tự khai thác. Chỉ là lần này anh định đầu tư bằng danh nghĩa cá nhân, không cho gia tộc tham dự.
"Phi Thác, còn mấy ngày nữa mới có thể về nước?" Hạ Lẫm hỏi.
"Dựa theo lịch trình đã sắp xếp thì còn năm ngày." Phi Thác trả lời.
"Đẩy nhanh lịch trình một chút, tranh thủ về nước trong ba ngày."
Hạ Lẫm nhìn người trong video, trong mắt phát ra tia kích động.
Nhẫn nhịn, nhưng anh vẫn không nhịn được bèn gửi cho An Nhàn một tin nhắn ngắn: [Gần đây có khỏe không? ]
Bốn năm phút sau, đối phương mới trả lời: [Khỏe.]
Hạ Lẫm: [Tôi định sẽ về nước vào ba ngày sau.]
An Nhàn: [Ừ.]
Hạ Lẫm: [Tôi có chuẩn bị quà cho em.]
An Nhàn: [Quà gì? ]
Hạ Lẫm: [Nấm Ba Sơn, cỏ Hương Diệp, bụi cỏ Lưu Tinh..]
Anh trả lời một loạt mười mấy loại thực vật quý hiếm.
An Nhàn: [Cũng được.]
Nhưng mà, mấy cái này không vực dậy nổi hứng thú của cô. Bởi vì có mấy ngàn fans Hoa đang liên tục gửi hạt giống cho cô.
Có khả năng Hạ Lẫm cũng nghĩ đến, còn thận trọng bổ sung: [Còn có tôi.]
Sau khi ba chữ này được gửi đi, bên kia liền im lặng.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Hạ Lẫm có ý đồ tặng người, anh nhìn chằm chằm điện thoại hơn mười phút. Cuối cùng không thể không thừa nhận rằng anh còn không bằng hạt giống và thảo dược..
Ngày hôm sau, sau khi Minh Tu nhận được câu trả lời xác nhận của An Nhàn lập tức gửi thư trao quyền khai thác của ZF đi để cô nhanh chóng đến chỗ có liên quan xử lý thủ tục.
Trước đó, còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, mà An Nhàn lại không quá am hiểu mấy việc này. Cho nên cô để Bạch Hầu Chử định ra hợp đồng trước. Đợi sau khi Hạ Lẫm về nước, hẹn thời gian rồi cùng nhau thương lượng kế hoạch.
An Nhàn lại vung tay bỏ mặc chủ ý của chưởng quỹ, chỉ cần sau này có thể mua được tinh thể quặng nguyên thạch, mấy thứ râu ria nhỏ nhặt khác đều không quan trọng.
Cô mang theo tâm trạng vui vẻ trở lại bệnh viện tâm thần liền phát hiện đất hoang cách đó hơn mấy chục mét bị người ta vây lại, hẳn là có người mua rồi.
Bệnh viện tâm thần ở vị trí xa xôi, xung quanh cũng không thiếu đất hoang. Trước đó An Nhàn vốn định mua lại để tương lai còn xây dựng thêm. Chỉ là tài chính của cô có chút thiếu thốn, tạm thời chỉ có thể gác lại trước.
Không ngờ mới không để ý một lát đã có người đến chia đất với cô rồi.
An Nhàn tìm người hỏi thăm một chút, kết quả kinh ngạc phát hiện ra, người mua đất lại là một trong năm tên bệnh nhân tâm thần vừa được xuất viện trước đó.
An Nhàn nhìn mảnh đất hoang đang được vây lại kia xuyên qua cửa sổ, trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu.
Sau này bệnh nhân tâm thần ở đây xuất viện xong sẽ không chạy đến đây mua hết đất đấy chứ!