Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Khi Hạ Lẫm về nước, An Nhàn liền lập tức liên hệ với mấy người Gleyre tới núi Tư Du để thương lượng việc hợp tác.
Trước đó, An Nhàn nhận được bản hợp đồng từ Bạch Hầu Chử. Cô căn cứ vào tỉ lệ đầu tư tài chính ban đầu của mỗi người mà chia ra. Cô dự định đầu tư 3000W, chiếm khoảng 3%, nhưng mà trên hợp đồng chia tỉ lệ cho cô lại là 30%.
An Nhàn vô cùng kinh ngạc, cô dò hỏi Bạch Hầu Chử tính toán như thế nào.
Bạch Hầu Chử trả lời: "Trên tay anh có 100% quyền khai thác, nếu bán đấu giá công khai, giá trị thấp nhất cũng là 12 triệu. Đổi ra tỉ lệ sẽ chiếm 30%, nếu chỉ dựa vào 3000W mà anh đầu tư để tính, nhiều lắm anh chỉ có 1%."
An Nhàn: "..."
Xem ra trước kia cô tính toán quá lạc quan rồi, còn tưởng rằng có thể có được 5% cơ.
Điều khiến An Nhàn không ngờ là, vậy mà Minh Tu lại im hơi lặng tiếng chuyển nhượng toàn bộ quyền khai thác cho cô một cách vô điều kiện. Trước đó cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ có được một phần quyền khai thác.
Mạch khoáng tinh thạch ước chừng trị giá năm trăm triệu. Tuy lợi nhuận cuối cùng được quyết định bởi tỉ lệ tinh thạch có chất lượng tốt, có khi không đạt được như ý nhưng tuyệt đối chỉ có kiếm thêm chứ không thiếu, khác nhau ở chỗ là kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi.
An Nhàn thật sự rất cần tinh thạch, nhưng còn chưa đến mức yên tâm thoải mái mà chiếm tiền tài của người khác.
Cô gọi điện thoại cho Minh Tu: "Sao cậu lại chuyển toàn bộ quyền khai thác cho tôi?"
Giọng của Minh Tu không hề có chút dao động: "Tôi chỉ thích tìm kho báu, không quá coi trọng tiền tài."
"Đây cũng không phải là một khoản nhỏ." Mạch khoáng trị giá năm trăm triệu, cậu ta không xấu hổ đưa qua, mà cô nhận không cũng thấy ngượng.
Minh Tu: "Quyền này xem như quà đáp lễ!"
"Đáp lễ?" An Nhàn thắc mắc.
"Thuốc chữa trị công hiệu mạnh của anh đã giúp tôi rất nhiều." Nếu không có thuốc chữa trị đó, chỉ sợ rằng cậu đã sớm chết rồi. Một cái mạch khoáng đổi một mạng, rất đáng giá.
An Nhàn im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Cậu vẫn còn ở vùng núi Dukema à?"
"Ừ."
"Mấy ngày nữa tôi cùng với mấy đối tác sẽ đến đó tìm cậu. Đến lúc đó chúng ta quyết định cụ thể việc hợp tác."
"Xế chiều hôm nay tôi phải đi rồi." Minh Tu thản nhiên nói: "Quyền khai thác đã giao cho anh, chuyện còn lại không còn liên quan gì đến tôi nữa."
An Nhàn không hề thích cái tính tiêu sái này của cậu ta chút nào: "Cậu muốn đi cũng được, nhưng trước đó hãy thuê một luật sư đại diện đi."
Minh Tu dừng một chút, nói: "Vậy thì do anh đại diện đi!"
Nói xong một tiếng liền cúp điện thoại.
An Nhàn nhìn điện thoại chằm chằm rồi im lặng một lúc.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó quyết định, lợi nhuận từ việc khai thác mỏ quặng của mình sau này sẽ chia 2/8 với Minh Tu, cô chỉ cần mua con đường nguyên thạch.
Lúc hơn chín giờ, đám người Gleyre nối tiếp nhau đi vào ngôi nhà nhỏ của An Nhàn.
Trừ Bạch Hầu Chử ra, bên nhà Bạch Hầu còn có ông nội Bạch Hầu Đoan của cậu ta. Quý Cảnh Trạch thì đi cùng với chị gái Quý Xu của anh ta.
An Nhàn ngâm trà lài cho bọn họ, mấy người ngồi trong phòng khách thanh thản trò chuyện với nhau.
Chỉ là không lâu sau, ngoài cửa truyền vào tiếng kêu của Sư Vệ giữ cửa, An Nhàn đứng dậy đi mở cửa.
Hạ Lẫm bước từ trên xe xuống, tháo kính râm ra rồi nhìn thoáng qua bên này, sau đó anh nhanh chóng đi về phía cô.
"Tôi đã trở về." Hạ Lẫm ôm lấy An Nhàn, trong giọng nói mang theo sự vui mừng và thả lỏng.
Anh cũng không hề vượt quá khuôn phép, mà chỉ ôm nhẹ cô một cái rồi buông ra.
"Vào đi." An Nhàn mời Hạ Lẫm và Phi Thác vào nhà.
Mọi người trong phòng khách dừng nói chuyện với nhau, lần lượt đứng lên, ánh mắt cùng rơi vào Hạ Lẫm bên cạnh An Nhàn.
Hạ Lẫm mặc một thân đồ đen phối với áo sơ mi trắng và áo khoác đen được cắt may tinh tế, phác họa ra đường cong thon dài, đầu tóc đen được chải chuốt chỉnh chỉnh tề tề. Trong lúc giơ tay nhấc chân, đôi mắt anh trở nên thâm thúy, lộ ra một loại khí chất làm người ta khó mà bỏ qua.
Phòng khách rộng rãi nhưng vì anh đến dường như trở nên thu hẹp lại vài phần.
"Ngài Hạ, hoan nghênh trở về nước." Bạch Hầu Đoan lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn." Ánh mắt Hạ Lẫm lướt qua mọi người, thản nhiên nói: "Xin lỗi, đã khiến mọi người chờ lâu."
Không biết có phải do gần đây Hạ Lẫm tham gia quá nhiều tiệc xã giao hay không, mà lúc anh đối mặt với mọi người, không tự chủ liền lộ ra hình thức quy chuẩn máy móc. Trong lời nói lộ ra vẻ xa cách nhưng không thất lễ, thần thái cử chỉ hiện rõ vẻ uy nghi quyền cao chức trọng.
Mọi người ở đây dưới cái nhìn soi mói của anh ít nhiều cũng cảm thấy phần nào áp lực.
"Mọi người đừng đứng nữa, tất cả đều ngồi đi." An Nhàn lại không hề cảm thấy gì, cô bắt chuyện mời mọi người ngồi, rồi tiện tay rót cho Hạ Lẫm một tách trà lài.
Hạ Lẫm cởi áo khoác ra đưa cho Phi Thác rồi ngồi bên cạnh An Nhàn. Anh nâng tách trà lên, ngửi mùi hương thơm ngát quen thuộc, chân mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra.
Sô pha dài hơn ba mét, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại dán chặt vào An Nhàn, gối ôm kẹp ở giữa hai người đều bị anh tiện tay ném qua một bên.
Những người tham gia hợp tác lần này đều đã đến đông đủ, An Nhàn cũng không muốn nói nhảm nhiều lời. Cô mở màn hình lên rồi gửi hồ sơ điện tử có liên quan cho bọn họ để bọn họ thảo luận quyết định.
An Nhàn cũng không am hiểu về phương diện này, cho nên cô rất ít phát biểu ý kiến. Ở đây đều là bạn của cô, nhân phẩm không cần phải nghi ngờ. Vì vậy không sợ họ sẽ động tay động chân gì trên hợp đồng. Đợi bọn họ thương lượng xong, cô chỉ cần ký tên vào là được.
Bạch Hầu Đoan mang theo một vị luật sư phụ trách chỉnh sửa và hoàn thiện các điều khoản. Trải qua hơn hai tiếng thảo luận, cuối cùng quyết định, An Nhàn 35%, Hạ Lẫm 33%, Bạch Hầu Đoan 10%, Gleyre 7%, Quý Cảnh Trạch 5%, 10% còn lại do ZF sở hữu. Cái tỉ lệ này là do tình huống cá nhân mà điều chỉnh, nhưng không cho phép tự mình bán ra bên ngoài hay chuyển nhượng cho người khác.
An Nhàn nhiều thêm được 5%, đều là nhờ Hạ Lẫm tranh thủ, họ Hạ người ta tự nguyện nhường lại quyền lợi, bọn họ còn có thể nói gì?
Tiếp theo chính là phái người đi khảo sát thực địa, xác định không có sai sót gì thì có thể chính thức ký hợp đồng.
Mấy người họ ở lại căn nhà nhỏ dùng cơm trưa. Sau đó cũng không ai ở lại mà lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Lẫm. Khí thế của anh quá mạnh mẽ, những người khác đều không muốn nói chuyện trên trời dưới đất chuyện đời người với anh.
Hạ Lẫm về phòng tắm rửa một cái, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, dẫm lên một đôi dép lê đầy lông, chậm rì không chịu ra khỏi phòng. Loại khí chất lạnh lùng cự tuyệt người khác đến gần lập tức biến mất, thay vào đó là một loại gió ấm nghi gia nghi thất.
Phi Thác tập mãi đã thành thói quen, cậu ta nhìn thẳng một góc không chớp mắt, dốc hết sức giảm nhẹ cảm giác tồn tại của mình.
Hạ Lẫm đứng trước cửa sổ sát đất, anh nhìn xuyên qua cửa kính, yên lặng chăm chú nhìn người đang bận rộn giữa cánh đồng hoa cho đến hoàng hôn. Cũng không hề dời mắt đi một lần.