Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180 - Người Hướng Về Bên Có Lợi 2

Chương 180 - Người hướng về bên có lợi 2
Chương 180 - Người hướng về bên có lợi 2

Editor: Đậu Đỏ

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Hạ gia, ngày mai ngài trở về thành sao?" Phi Thác nhận được sự thúc giục của bên trên, không thể không qua đây xin chỉ thị.

Hạ Lẫm không nói lời nào, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ừ."

An Nhàn đi vào căn nhà nhỏ, tiện tay ném trái cây cho Hạ Lẫm: "Nhận lấy, nếm thử trái cây của tôi."

Nói xong, lại đưa cho Phi Thác một trái.

Phi Thác cắn một miếng, khen: "Mùi vị khá ngon nha."

An Nhàn cười cười, thuận tay đặt giỏ trái cây lên bàn trà, sau đó đi lên lầu.

Hạ Lẫm cất bước đi theo sau lưng cô.

"Có chuyện gì sao?" An Nhàn dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Hạ Lẫm đứng trên cầu thang, hơi hơi ngẩng đầu nhìn An Nhàn đang đứng cao hơn anh: "Buổi tối tiếp tục giúp tôi thăm dò não vực được không?"

"Ừ, sau giờ cơm chiều tới tìm tôi." Để lại lời này xong, An Nhàn liền xoay người rời đi.

Hạ Lẫm không tiếp tục đi theo mà anh chỉ nhìn cô tiến vào phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó dựa vào tay thang, không chút để ý mà gặm trái cây trên tay.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Sư Vệ giữ cửa. Sắc mặt Hạ Lẫm hơi trầm xuống, ý bảo Phi Thác ra ngoài xem.

Phi Thác vừa mới đi đến cạnh cửa đã nghe được vài tiếng kinh hô. Trong lòng cậu ta cảnh giác, theo thói quen tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cửa mở ra một khe nhỏ. Xuyên qua khe cửa, cậu ta chỉ thấy có ba người đứng bên ngoài, hai nam một nữ, nam đều chừng bốn mươi tuổi, nữ ước chừng sáu bảy mươi tuổi. Nhìn từ trang phục phụ kiện đến nhãn hiệu xe cộ mà nói, xuất thân của đối phương hẳn là không tệ lắm.

"Lạc Y, cháu đâu rồi?" Người phụ nữ dẫn đầu lên tiếng: "Ta là bà ngoại của cháu đây, hôm nay đặc biệt đến thăm cháu."

Bà ngoại của Lạc Y?

Phi Thác nghĩ tới, trước đó có duyên gặp qua một lần, hình như gọi là "Marnie", lần trước chuẩn bị đến nhận người thân. Song, vì ăn nói quá lỗ mãng nên trực tiếp bị Lạc Y ném ra ngoài.

"Hạ gia, ngài xem.." Đối phương là người thân của Lạc Y, Phi Thác khó mà làm chủ.

Hạ Lẫm không trả lời, chỉ là quay đầu nhìn về phía trên lầu. Một lát sau, đã thấy bóng dáng của An Nhàn xuất hiện ở trên cầu thang.

"Lạc Y, lần trước là bà ngoại không đúng, hôm nay bà ngoại đến gặp riêng cháu để xin lỗi." Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của Marnie: "Cháu có đồng ý trở về không đều tùy cháu, bà sẽ không miễn cưỡng cháu nữa, cháu có thể tha thứ cho bà hay không?"

Trong lòng An Nhàn nghi ngờ, lần trước mình ném bà ta ra ngoài, chẳng những bà ta không ghi thù mà còn đến đây xin lỗi?

"Muốn tôi đuổi bà ta đi không?" Hạ Lẫm hỏi.

An Nhàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh và Phi Thác tránh đi một chút, tôi muốn xem cuối cùng bọn họ muốn làm gì."

Hạ Lẫm gật đầu, dẫn Phi Thác sang phòng khách cách vách.

"Sư Vệ." An Nhàn hô một tiếng với Sư Vệ đang ngăn ở cửa.

Sư Vệ trừng mắt uy hiếp nhìn Marnie vài lần, sau đó nó chậm rãi trở lại bên người An Nhàn.

Marnie vỗ vỗ ngực, trên mặt tươi cười, cẩn thận đi vào.

An Nhàn đưa bọn họ vào nhà, cô tựa vào cánh cửa đang mở rộng, ánh mắt dò xét đánh giá mấy người họ.

Marnie giống như chủ nhân dạo một vòng trong phòng khách, sau đó bà nói với An Nhàn: "Đừng đứng ngoài cửa, lại đây ngồi đi, chúng ta cùng tâm sự."

"Bà nói đi, tôi nghe." An Nhàn không hề cử động gì.

Trong mắt Marnie hiện lên tia lửa giận, nhưng bà ta lập tức kìm nén lại, rồi chỉ vào hai người đàn ông bên cạnh nói: "Đây là cậu lớn và cậu nhỏ của cháu, trong giới kinh doanh cũng có chút danh tiếng, trên tay có không ít tài sản."

"Chào cháu, Lạc Y, đã sớm nghe qua tên của cháu, chỉ là lo lắng quấy rầy đến cuộc sống của cháu nên vẫn chưa qua đây gặp." Dáng người cậu lớn hơi mập, vóc dáng cũng không thấp, khuôn người rất lớn.

Cậu nhỏ thì cao gầy, hai mắt dài mảnh, bộ dạng rất tháo vát, cười rộ lên tạo cảm giác là người rất tính toán: "Lạc Y, trước kia có gì không thoải mái. Mong là cháu đừng để trong lòng, nhà của chúng ta vẫn luôn hoan nghênh cháu."

An Nhàn âm thầm thở dài một hơi, có chút cụt hứng. Còn tưởng là bọn họ sẽ làm ra chuyện lớn lao gì nữa chứ?

Nghe Marnie nói cái gì mà "trong giới kinh doanh cũng có chút danh tiếng", cô đại khái có thể đoán ra được mục đích hôm nay mà bọn họ đến đây. Có thể khiến cho bọn họ buông bỏ thân phận tới nịnh bợ một đứa "con hoang" không danh không phận như cô, ngoại trừ vì quyền lợi, thì còn gì nữa.

Quả nhiên, hàn huyên được một lúc, cuối cùng Marnie cũng nói đến vấn đề chính: "Lạc Y, nghe nói cháu tìm được một cái mạch khoáng tinh thạch?"

"Ừ." An Nhàn lười biếng đáp lại một câu, trong lòng suy nghĩ xem lát nữa nên dùng tư thế nào để ném bọn họ ra ngoài.

"Khai thác mỏ không phải là chuyện nhỏ, một mình cháu chỉ sợ lo không xuể. Lợi nhuận khổng lồ như vậy giao cho người ngoài làm sao mà yên tâm được." Marnie dùng giọng điệu ân cần mà dụ dỗ nói: "Bà biết cháu mời Gleyre. Tuy rằng nó là anh họ của cháu, nhưng dù sao cũng không phải là người nước mình, không có cách nào đầu tư quá nhiều tiền. Nhưng cháu còn có chúng ta, chúng ta là người nhà của cháu, nhất định sẽ không hại cháu."

"Không hại tôi?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ giúp cháu nhận được lợi nhuận cao nhất." Marnie thề son sắt.

"Phải không? Vậy thì đáng tiếc quá, thực ra tôi thích có hại hơn." An Nhàn bình tĩnh nói: "Các người không hại tôi, tôi sẽ ngượng đó."

Marnie và hai người cậu: "..."

Mẹ nó, bị ngu à!

An Nhàn nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn lại An Nhàn.

Đối diện một lát, An Nhàn hỏi: "Mấy người còn vấn đề gì nữa không?"

Marnie tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng nói: "Chuyện khai thác mỏ, bà hy vọng cháu có thể hợp tác với chúng ta, chúng ta nhất định.. nhất định sẽ làm cháu có hại."

Hai người cậu: "..."

Chị của tôi, bà tính nói chuyện phiếm hả?

"Khụ." Cậu lớn cứu giúp nói: "Ý của bà ngoại cháu là, nhất định sẽ làm cho cháu thỏa mãn."

"Đúng, đúng, đúng, ý của bà chính là như vậy." Marnie tất nhiên cũng ý thức được mình nói sai, liên tục phụ họa.

An Nhàn không muốn tiếp tục tán dóc với bọn họ, đám fans Hoa của cô còn đang đợi cô trêu ghẹo đây này.

"Xin lỗi, tôi đã tìm được đối tác rồi, mời mấy người trở về đi."

"Ngoài Gleyre ra, còn ai nữa?" Vẻ mặt Marnie không vui chất vấn.

"Không liên quan đến mấy người." An Nhàn dùng chân mở cửa ra, ý bảo bọn họ có thể đi.

Marnie lạnh lùng nói: "Lạc Y, bà biết cháu có quan hệ không tệ với Hạ Lẫm, nhưng không có gia tộc trợ giúp, cháu cho rằng cháu có thể thắng được những mánh khóe của loại nhân vật lớn có thể thông thiên đó sao? Đừng tưởng rằng Hạ Lẫm thích cháu, hắn là người thừa kế của nhà họ Hạ, tương lai tất nhiên phải kết hôn với một người môn đăng hộ đối, cháu cũng chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi. Chờ đến khi hắn chơi chán rồi sẽ lập tức bị hắn vứt bỏ, đến lúc đó cháu còn có thể dựa vào ai? Còn không phải là dựa vào.."

Lời còn chưa nói hết, đã bị một luồng khí bén nhọn đập vào mặt, hai mắt Marnie tối sầm lại, ngã ngồi lên sô pha, che ngực thở dốc dữ dội, vẻ mặt đều là kinh sợ và thống khổ.

An Nhàn hờ hững: Nói bà ta ngu xuẩn cũng thấy ngại..

Bình Luận (0)
Comment