Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Hạ Lẫm nhìn chằm chằm cô một lát, trong mắt lóe lên một tia kìm nén, cuối cùng anh cũng buông tay ra, cả người nằm ngang xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
An Nhàn đưa tay đặt lên trán của anh lại lần nữa. Cô vận chuyển linh thức, cẩn thận từng li từng tí thâm nhập vào não vực của anh.
Đoạn kí ức bị chôn giấu kia như một khối trò chơi ghép hình bị xáo trộn, tan thành những mảnh nhỏ, chỉ có thể thăm dò từng chút từng chút.
Lần này là một phòng đọc sách, trước mắt xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo trắng ngồi bên cạnh Hạ Lẫm. Ông ta đang nói gì đó với anh, còn thường đánh ra những tư thế phòng thủ kỳ lạ trước mặt anh.
An Nhàn nhanh chóng để ý, đối phương đang tiến hành thôi miên Hạ Lẫm. Chỉ là đã quá lâu, hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, nhìn không rõ, chỉ có thể nghe thoang thoảng được tiếng nói mớ nỉ non, một đoạn chữ liền hiện ra trong đầu.
Rõ ràng là đối phương đang tu luyện một loại công pháp nào đó cho Hạ Lẫm. Trong lúc An Nhàn do dự có nên dừng đoạn kí ức này hay không thì cảnh tượng lại thay đổi lần nữa, Hạ Lẫm lại về phòng đọc sách kia, gặp được nhà thôi miên đang tỏ vẻ kinh ngạc. Hạ Lẫm thoát khỏi sự khống chế của hắn, có ý thức tỉnh táo lại.
Nhà thôi miên có ý đồ thôi miên lần nữa, kết quả đầu của hắn đột nhiên nổ tung hóa thành một trận mưa máu, sau đó là một mảnh trí nhớ hỗn loạn.
Hạ Lẫm lúc này, bộ mặt dữ tợn, cả người căng chặt, tinh thần lực cũng bắt đầu dao động kịch liệt.
An Nhàn lập tức trấn an, một lát sau, tinh thần lực dần bình ổn lại.
Trong trí nhớ, một người đàn ông đi vào trong phòng đọc sách, ôm Hạ Lẫm nhỏ vào trong lòng. Người này chính là ông nội của Hạ Lẫm.
Tiếp theo, An Nhàn lại lần lượt "chứng kiến" một vài kí ức rải rác, mấy người kia lui lui tới tới mấy nơi đó. Phòng thí nghiệm, phòng đọc sách, đứa trẻ, nhân viên nghiên cứu, nhà thôi miên, ông nội, hộp dinh dưỡng và nằm trong hộp dinh dưỡng, cả người trần truồng..
Hình ảnh cuối cùng, Hạ Lẫm đi vào một gian phòng chất đầy thi thể cùng mảnh vỡ thủy tinh, vết máu loang lổ. Nó lạnh băng và tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.. Hạ Lẫm cố gắng bừng tỉnh lại từ trong mộng một lần nữa. Chỉ là lần này anh trấn tĩnh hơn nhiều, hơi thở dốc một lát liền bình tĩnh lại.
"Tôi phát hiện ra một chuyện kỳ lạ." Hạ Lẫm bỗng nhiên mở miệng.
"Chuyện gì?"
"Trong trí nhớ trước năm tôi bốn tuổi, không có cha mẹ tôi, cũng không có những người khác trong nhà họ Hạ, chỉ có ông nội tôi." Ánh mắt Hạ Lẫm u ám như đang suy nghĩ gì đó.
"Anh nghĩ như thế nào?" An Nhàn mang bình nước tới rồi rót cho anh một ly nước ấm.
"Tôi nghĩ là.." Hạ Lẫm cầm ly nước, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Ông nội tôi có khả năng đang thí nghiệm cái gì đó, mà tôi chính là một trong những vật thí nghiệm."
An Nhàn không tiếp lời, chỉ yên lặng nhìn anh.
Hạ Lẫm nói tiếp: "Cái thí nghiệm này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì."
Cha mẹ của anh có biết hành động này của ông nội không? Nếu biết, vậy chính là bọn họ cố tình giao mình cho ông nội, còn nếu không biết..
Mặt Hạ Lẫm sâu như nước, thực sự không muốn vô cớ nghi ngờ cha mẹ của mình. Nhưng mà, những thứ anh đã thấy trong kí ức khiến anh không cách nào không để ý được.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, sớm muộn gì cũng biết rõ ràng chuyện này." Hiếm khi An Nhàn nói lời an ủi.
Hạ Lẫm im lặng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn về phía An Nhàn: "Sau này không cần làm phiền em nữa. Chuyện còn lại, tôi sẽ tự điều tra."
An Nhàn khó hiểu hỏi: "Vì sao? Dùng phương pháp này không phải sẽ nhanh hơn sao?"
Hạ Lẫm nắm chặt nắm tay, im lặng không nói. Anh nhớ rất rõ, trong kí ức của anh, nhà thôi miên kia hóa thành một trận mưa máu trước mặt anh, chết một cách thảm thiết. Lúc đó trong phòng chỉ có hai người, đối phương tử vong, tất nhiên là do anh tạo thành.
Người có thể tiến hành thôi miên anh, tinh thần lực ít nhất cũng phải từ cấp A trở lên. Mà lúc đó anh chỉ mới bốn tuổi lại có thể giết chết đối phương trong nháy mắt. Điều này không thể không làm anh lo lắng, nếu bản thân lại mất khống chế lần nữa có thể sẽ tổn thương An Nhàn.
Hạ Lẫm nhìn thiếu niên bên cạnh, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh máu tanh kia, bỗng nhiên cảm thấy sợ. Ba lần thăm dò này không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự là tạ ơn trời đất. Nhưng anh không thể để cho An Nhàn tiếp tục mạo hiểm. Bây giờ đã có manh mối, anh tin rằng mình có thể nhanh chóng điều tra ra chân tướng sự việc.
"Sắp tới có thể tôi sẽ không có thời gian để đến gặp em." Hạ Lẫm giải thích.
"Cho nên, tôi sẽ phái người khác đi điều tra một chút."
"Được rồi, nếu như điều tra được gì, nhớ báo cho tôi một tiếng." An Nhàn cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận miệng dặn dò một câu.
"Ừ." Vẻ mặt Hạ Lẫm nghiêm túc ngồi lên ghế.
Qua một hồi lâu, An Nhàn vốn không muốn thúc giục anh, nhưng cô nhìn thời gian một chút, đã khuya lắm rồi, vì vậy mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi."
Hạ Lẫm vẫn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, hơi hơi cúi đầu, cả gương mặt đều chìm trong bóng tối như tượng điêu khắc.
An Nhàn: "..."
Người này cố ý ăn vạ không chịu đi hay thật sự đang suy nghĩ chuyện nhân sinh đại sự? Cho dù là về trước hay vế sau cũng không thay đổi được sự thật anh phải rời khỏi phòng này.
An Nhàn không nặng không nhẹ mà nắm chặt bả vai anh.
Anh khom lưng, ẩn giấu tất cả bộ phận dưới khuôn mặt vào trong bóng tối, chỉ để lại một bóng lưng đơn độc lạnh lẽo.
An Nhàn im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Đêm nay ở lại ngủ với tôi được không?"
"Thật sao?" Hạ Lẫm ưỡn người một cái, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Ha ha, giả bộ thật là cao tay.
"Đương nhiên là giả." An Nhàn thuận tay chụp lấy cái gối nhét vào trong ngực anh.
"Cái này thưởng cho anh, về ngủ đi."
Rồi cô dùng một tay kéo anh lên, không chút lưu tình đẩy ra bên ngoài. Hạ Lẫm ỷ vào chính mình cao lớn lực lưỡng đôi chân lại chắc chắn nhưng cũng không thể thủ được trận địa.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại.
Hạ Lẫm ôm cái gối, cô đơn tịch mịch đứng ngoài cửa phòng.
Từ sau lần thông báo đó, anh cũng không có nằm cùng giường với Hoa Hoa lần nào nữa.
Haiz, đến bao giờ mới có thể danh chánh ngôn thuận ngủ với y đây? Chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm trong sáng thôi cũng được mà..
Ngày hôm sau, Hạ Lẫm rời khỏi căn nhà nhỏ từ sớm, còn thuận tay mang cái gối ôm kia theo.
An Nhạc thì thu dọn đồ đạc đến bệnh viện tâm thần.
Cô dự định mua lại hết đất hoang xung quanh bệnh viện tâm thần, miễn cho người khác nhanh chân đến trước cướp mất. Nhưng mà vốn lưu động trên tay cô không còn dư nhiều, chỉ có thể mua ba mươi mẫu đất hoang gần đó, mượn thêm chút tiền nữa có thể quay vòng đến đâu thì tính đến đó!
Nhưng mà, hành động xoay vòng của cô giống như thổi lên tiếng kèn hiệu lệnh chiến đấu, đưa tới một đám người lung tung rối loạn.
Người bệnh trong bệnh viện tâm thần, khứu giác nhạy bén của nhóm fans Hoa, ánh mắt sắc bén của bọn thương nhân đầu cơ, cùng với các loại nhân sĩ nhàm chán nghe tiếng gió đến góp vui.. Vốn là đất hoang không ai để ý tới, trong phút chốc biến thành một cái bánh bao nóng mà ai cũng muốn tranh đoạt, giá đất cũng tăng như tốc độ của tên lửa.
An Nhàn: . Có câu không biết có nên nói hay không.. mụ nội nhà nó!