Edit: Đậu Xanh
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Cuối cùng, An Nhàn chỉ đi xung quanh hai mươi mẫu đất hoang gần bệnh viện tâm thần. Ngay sau khi cô vừa ký hợp đồng thì giá đất liền tăng vọt. Chủ đất vừa nghe tin tuyệt vọng muốn chết, thiếu chút nữa xé hợp đồng ngay tại chỗ.
Mặc dù kế hoạch không theo kịp với những thay đổi nhưng việc giá đất tăng lên cũng làm cho An Nhàn kiếm được khoản tiền không nhỏ. Mặt khác có rất nhiều người đầu tư vào sẽ làm cho nơi này có cơ hội phát triển. Chỉ là xây dựng khu đô thị xung quanh bệnh viện tâm thần thì không biết sau này nơi đây sẽ biến thành bộ dạng gì?
An Nhàn tạm thời không có thời gian suy xét kĩ càng đến vấn đề này. Cô cần phải chuẩn bị bắt đầu tiến hành điều trị riêng cho một số bệnh nhân tâm thần.
Kể từ khi cô tiếp nhận quản lý bệnh viện tâm thần, cô đã căn cứ vào tình trạng của từng người rồi từ đó cải thiện quá trình điều trị, tập trung chữa bệnh vào giai đoạn đầu, cố gắng để mọi thứ trở lại như lúc đầu.
Kế tiếp cô định giao phương thuốc cho Quý Cảnh Trạch để anh ta tự mình điều chế. Còn cô sẽ tập trung vào việc luyện chế các loại dược phẩm chuyên tinh cao cấp hơn.
"Đây là nhiệm vụ của anh trong một tháng tới". An Nhàn nói với Quý Cảnh Trạch: "Ở đây có mười phương thuốc. Mỗi ngày phải luyện chế một trăm bộ. Phải đảm bảo rằng tất cả các sản phẩm đều đạt trung phẩm 2 sao trở lên, tỉ lệ tổn thất không thể vượt quá 2%. Mỗi lần tỉ lệ tổn thất tăng lên liền trừ 10% tiền lương của anh để bù vào".
Nếu là Quý Cảnh Trạch trước đây, làm sao anh ta có thể để ý đến một chút tiền lương cỏn con này được chứ? Nhưng bây giờ thẻ ngân hàng của anh ta bị đóng băng nên chỉ dựa vào mức lương đó để sống qua ngày. Chỉ cần nghe thấy việc trừ tiền lương, anh ta liền cảm thấy đau dạ dày.
Sắc mặt Quý Cảnh Trạch nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào phương thuốc hồi lâu. Việc điều chế cũng không khó nhưng An Nhàn lại có yêu cầu rất cao về loại và số lượng dược phẩm, hơn nữa tỉ lệ tổn thất không thể vượt quá 2%. Điều này có nghĩa là anh ta phải tập trung cao độ khi luyện chế dược phẩm và luôn phải bình tĩnh không được chùn bước trước thất bại. Chỉ cần thất bại ba lần hoặc luyện chế quá nhiều sản phẩm bị lỗi thì anh ta sẽ không thể đạt được yêu cầu.
"Thế nào?". An Nhàn hỏi.
"Không thành vấn đề". Quý Cảnh Trạch không chịu thua đáp lại, anh ta đồng ý yêu cầu của cô.
"Được, nguyên liệu luyện dược trong kho, anh cứ lấy mà dùng, thiếu cái gì liền nói với quản lý Kiều."
Sau khi sắp xếp công việc cho Quý Cảnh Trạch xong, An Nhàn trở lại văn phòng. Cô xem xét hồ sơ y tế bệnh nhân, cuối cùng chọn ra vài người trong số đó rồi quyết định bắt đầu từ bọn họ.
Dược phẩm chuyên tinh trung cấp và cao cấp cần được điều chỉnh phù hợp cho từng đối tượng. Nếu sử dụng không đúng cách rất có thể sẽ phản tác dụng thậm chí còn gây ra bạo loạn tinh thần.
Trong số năm đối tượng được An Nhàn chọn để trị liệu, chỉ có một bệnh nhân tâm thần bình thường còn bốn đối tượng kia đều là vật thí nghiệm do tu luyện công pháp thất bại.
Bệnh tâm thần rất khó chữa khỏi tận gốc mà chỉ có thể làm thuyên giảm hoặc kiểm soát. Trừ khi bọn họ tu luyện lại lần nữa, tu luyện công pháp đến cảnh giới nhất định, phá vỡ xiềng xích cá nhân.
Vì vậy, An Nhàn dự định vừa kết hợp trị liệu vừa giúp họ tu luyện. Nếu không làm thì thôi, một khi đã ra tay thì cô sẽ cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt nhất.
Liên tiếp mấy ngày, An Nhàn đều ở trong phòng luyện dược.
Quý Cảnh Trạch cho rằng bản thân anh cũng đã đủ chăm chỉ rồi, nhưng so với sự chuyên tâm, nhiệt huyết đến mất ăn, mất ngủ của An Nhàn, quả thật anh ta phải bái cô làm thầy.
Làm việc đến mất ăn, mất ngủ thì điên cuồng đến mức nào cơ chứ? Quý Cảnh Trạch thật sự bái phục, trong lòng tâm phục khẩu phục. Thực tế, anh ta không cần phải xem nhẹ bản thân. Bởi vì An Nhàn đã luyện đến cảnh giới kỳ Tích Cốc, cho nên cô có thể không ăn không uống mấy ngày.
Ngoài việc luyện chế các loại dược phẩm đặc trị, An Nhàn còn dành thời gian để luyện chế một bộ dược phẩm đặc trị được chuẩn bị riêng cho trẻ em trong trại mồ côi. Mặc dù gần đây cô rất bận, nhưng cô cũng không quên những đứa trẻ bị bệnh. Chỉ là cô lại không mấy am hiểu về các dược phẩm cho bệnh tật nguyền và bệnh nan y bằng dược phẩm đặc trị. Cho nên cô cần kết hợp kiến thức y khoa của thời đại này và liên tục nghiên cứu, thử nghiệm để đưa ra một phương thuốc phù hợp.
An Nhàn đóng gói tất cả các loại dược phẩm điều trị mới luyện chế rồi gửi chúng đến trung tâm đo lường kiểm tra dược phẩm để xác định hiệu quả và độ an toàn trước khi đưa cho bọn trẻ dùng.
Cho đến nay đã có bốn loại dược phẩm được An Nhàn nghiên cứu phát minh ra và thử nghiệm, cô cũng đã đạt được những thành tựu ton lớn trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm điều trị.
"Minh chủ, anh có việc ra ngoài à?" Bạch Hầu Chử gấp gáp mà gọi điện thoại đến.
"Đúng vậy, mà có chuyện gì?". An Nhàn thuận miệng hỏi.
"Đi kiểm tra hòm thư của anh đi, có thứ tốt đến đỏ mắt đó." Giọng nói của Bạch Hầu Chử có chút kỳ lạ.
An Nhàn đi vào văn phòng rồi mở máy tính ra. Cô kích chuột vào hòm thư, mở bưu kiện mà Bạch Hầu Chử đánh dấu. Tên người gửi là một chuỗi kí hiệu không có ý nghĩa nhưng khi xem nội dung thì cuối cùng cô cũng biết ai đã gửi tới.
【 Nhìn vào những bức ảnh này, nếu chúng được gửi đến người nhà họ Hạ thì cậu cảm thấy bọn họ sẽ làm gì? 】
Bức thư kèm theo rất nhiều bức ảnh của cô và Hạ Lẫm ở bên nhau, góc chụp rất xảo diệu, thậm chí chỉ một đôi mắt thôi cũng đủ toát lên vẻ thâm tình. Tuy nhiên, cô lại không biết bọn họ đã lấy từ đâu.
【 Là người thân với nhau, bà thật sự không muốn con để bản thân chịu thiệt mà làm tình nhân của người khác. Nếu con đồng ý hợp tác với chúng ta, chúng ta sẽ giúp con tranh thủ được một địa vị. Tuy rằng gia đình họ Bell không thể so sánh với nhà họ Hạ nhưng cũng nổi tiếng một vùng. Hơn nữa với thân phận của con, danh chính ngôn thuận kết hôn với Hạ Lẫm là điều không thể. Lạc Y, con nên suy xét một chút, dù con có phủ nhận như thế nào thì con vẫn là một thành viên nhà họ Bell. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có gia tộc làm chỗ dựa còn hơn là lang thang, phiêu bạt bên ngoài. 】
Những lời này dường như là suy nghĩ vì lợi ích của Lạc Y. Nếu không có lời đe dọa phía sau, có lẽ cô sẽ thật sự tin vào điều đó.
【 Nếu con thật sự quyết định từ bỏ những người thân này thì chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ con. Chúng ta sẽ đưa những bức ảnh này cho nhà họ Hạ, để họ xử lý mối quan hệ của con với Hạ Lẫm. Chắc con không biết nhiều về nhà họ Hạ đâu nhỉ. Trong mắt họ thì con chỉ là hạt cát nhỏ không đáng nhắc đến.