An Nhàn không nhanh không chậm nói: "Đồng đội của tôi chỉ duỗi chân một chút, là anh va chạm vào nó, người bị trừ điểm hẳn phải là anh mới đúng."
Vẻ mặt cầu thủ số 10 như bị táo bón, biểu tình bi phẫn nói: "Minh chủ, chúng ta có thể thực tế hơn một chút không? Chân ai có thể từ sân bên này duỗi qua sân bên kia chứ!"
"Anh không làm được không có nghĩa là những giống loài khác cũng không làm được." Nói xong, An Nhàn giống như vô ý nhìn chân anh ta, sau đó lắc đầu, lộ ra một biểu cảm hàm ý "Tất cả đều không nói tới bên trong."
Số 10 xù lông lên: Vẻ mặt đấy của ngài là có ý tứ gì? Muốn nói gì thì ngài mau nói ra đi chứ!
Người xem cười tới cười lui, nước miếng phun đầy trên đất.
Trọng tài nhịn cười, nhấc tay quyết định nói: "Cầu thủ số 10 đội fans va chạm vào đội Minh chủ, trừ 1 điểm.
Tất cả cầu thủ đội fans đều lộ ra biểu cảm moá nó.
Anh T đúng lúc giải thích: "Đồng đội thực vật của Minh chủ dần dần phát huy ra ưu thế của chúng nó, đánh cho đội fans trở tay không kịp, cả đội mơ mơ hồ hồ."
Thừa lúc đội fans không còn chưa lấy lại được tinh thần, An Nhàn đã đoạt được thêm 17 điểm, thành công khiến tỉ số hai đội bằng nhau.
"Đừng nóng vội, mặc dù thực vật bên Minh chủ khiến cho người ta khó lòng phòng bị, nhưng ngài ấy không để ý đến một sự kiện." Đội trưởng đội fans bình tĩnh nói.
"Chuyện gì?" Cầu thủ đội fans nhao nhao hỏi.
Đội trưởng đội fans cười nói: "Các cậu đừng quên, khung bóng có thể di chuyển, nhưng chậu hoa lại không thể di chuyển, chúng ta có thể cố ý dẫn khung bóng qua, đụng đổ một chậu tính một chậu."
"Ý kiến hay!" Đội viên đồng thời giơ ngón tay cái về phía đội trưởng.
Một màn này bị camera ghi được, anh T lập tức nói: "Ai da, hình như đội fans đang có âm mưu gì đó, Minh chủ phải cẩn thận."
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra.
Đội fans dựa theo bố trí lần trước, cả đội xếp thành hình quạt bọc đánh về phía sân của An Nhàn, còn có mục đích di chuyển xung quanh chậu hoa.
Thời gian không phụ lòng người, một khung bóng bị số 5 của đội fans tránh qua phía sau, trực tiếp hướng về phía chậu hoa thực vật cách đó không xa bắn tới.
Trong mắt thành viên đội fans loé lên vẻ hưng phấn, tất cả ảnh mắt đầu tập trung ở bên trên chậu hoa thực vật kia. Chờ nó bị đập thành từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt, khi khung bóng sắp sửa tới gần chậu thực vật kia, chỉ nghe "vèo" một tiếng, chậu hoa quỷ dị chuyển động sang bên cạnh một chút, khung bóng khó khăn bay lắm mới bay sượt qua bên người nó cách đúng 2 centimet, lướt qua.
Thành viên đội fans: "...." Đã nói sẽ không di chuyển cơ mà?
Nhìn kĩ lại mới phát hiện một chiếc dây leo đang quấn quanh của chậu hoa kia, vừa rồi chính cái dây leo này đã giúp nó tránh thoát sự va chạm của khung bóng.
Lần này thực vật An Nhàn mang tới, có một phần ba trong số đó là thực vật dây leo, bao gồm cả thú cưng của cô, Lăn Cầu Mây. Đội fans cẩn thận nghĩ, tất cả các hệ xúc tu thay đổi hay linh hoạt ở trước mặt đều là Lăn Cầu Mây.
Vừa rồi đội fans phân tâm đi nhìn chậu hoa, An Nhàn đã nhân cơ hội cướp được bóng bay, tiến quân thần tốc, dễ dàng đánh trúng hai lần liên tiếp, lấy lại được 5 điểm, vượt qua đối thủ.
Thân thủ quá soái, động tác trôi chảy, lả lướt di chuyển, dẫn tới một loạt tiếng thét kinh thiên động địa.
Liên tục ăn phải thua thiệt mấy lần, đội fans rốt cuộc cũng ý thức được nguy cơ, một lần nữa sắp xếp lại chiến thuật, bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Bọn họ không còn dám thiếu cảnh giác những thực vật kia nữa, lúc phát động tấn công, kiểu gì cũng phải phân ra ba phần chú ý đối với động tĩnh của đám thực vật.
Đội fans tạo thành hình thức bố trí tiêu chuẩn, bao gồm tiến công, phòng ngự, quấy rối, kiểm soát chính xác, chờ mấy loại cố định thuộc tính rồi xông lên. Mà đội ngũ bên Minh chủ, đơn giản là một người tiến công, cộng thêm mười một kẻ phụ trợ.
Chỉ cần một mình An Nhàn cũng có lực công kích đủ mạnh, như vậy mười một phụ trợ phòng thủ còn lại, hoàn toàn có thể đùa bỡn đối thủ trong lòng bàn tay.
Cuộc thi đấu vẫn đang tiếp tục.
Đội fans bắt đầu tập trung tinh thần, đánh ổn đâm ổn, phát huy phối hợp đến cực hạn, đoạt được mười mấy điểm trong tay thực vật. Nhưng bọn họ mất điểm số càng ngày càng nhiều, đội Minh chủ đã vượt qua đội bọn họ 30 điểm.
"Mẹ kiếp, tăng cường độ phòng thủ lên, tôi không tin 12 người chúng ta không thể phòng thủ được một mình Minh chủ!" Thành viên đội fans nảy sinh ác độc nói.
Bọn họ áp dụng hết tất cả những chiến thuật phòng thủ, tấn công.
Lúc tập kích dốc hết toàn lực, lúc phòng thủ, cả đội vây chặt lại.
Vì thế người xem thường xuyên nhìn thấy một màn như vậy, mỗi lần Minh chủ khống chế bóng đánh ra, 12 thành viên đội fans sẽ đồng loạt tiến lên, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh Minh chủ, ngăn chặn hết tất cả lối đi.
Bởi vì cơ thể hai bên không được chạm vào nhau, cho nên sau khi đội fans chiếm được một vị trí tốt thì nhanh chóng bất động, chờ Minh chủ đến đụng vào bọn họ.
Nhưng khung bóng di chuyển cấp tốc khiến cho kế hoạch vây chặt của bọn họ xuất hiện lỗ thủng.
An Nhàn khống chế bóng bay, trong mắt loé lên tia sáng, trong lúc đang chạy, cô nghe được tiếng xé gió đang bay tới của khung bóng ở sau lưng mình. Cơ thể cô di chuyển về phía mọi người đang ngồi nửa bước, mặc cho khung bóng lướt ngang qua người cô, sau đó cô dẫm theo quỹ đạo di chuyển của nó, thừa dịp lúc đối thủ đang hết sức né tránh, cô giống như con cá bơi lội phá vỡ phòng tuyến thứ nhất. Tóc dài bay lên, nhẹ nhàng quét qua gương mặt của thành viên kia, để lại một hương thơm nhàn nhạt.
Mấy tên đội fans lập tức xông lên bổ sung lỗ hổng, mắt thấy An Nhàn sắp đụng vào người bọn họ, thì lại thấy mũi chân cô nhún một cái, rồi nhảy lên thật cao, giống như con nai nhảy qua đỉnh đầu bọn họ.
Tuy người còn ở giữa không trung, nhưng quả bóng đã bay xuyên qua lớp phòng ngự tinh thần của đối thủ, đánh trúng vào cái khung bóng cách đó không xa, lập tức bắn ngược trở về bắn tiếp về phía khung bóng thứ hai, sau khi vang lên hai tiếng. An Nhàn vững vàng chạm chân xuống đất, mái tóc dài tùy ý rũ xuống.
Cùng lúc đó, hơn nửa hiệp kết thúc, tiếng còi vang lên, điểm số tạm dừng bên đội fans 57 điểm, bên đội Minh chủ 99 điểm.
Mà đồng đội thực vật của Minh chủ vẫn còn có một nửa chưa phát huy ra thực lực…
Tác giả có lời muốn nói:
Minh chủ: Tôi sẽ không buông tha.
Fans: Đến đây, làm tổn thương lẫn nhau.
50 phút sau ——
Fan: Hu hu hu ríu rít gọi anh.
Minh chủ: Tôi còn nhường các người một chút đi...