An Nhàn ý thức được khả năng Hạ Lẫm đã xảy ra chuyện, nếu không cũng sẽ không có người trắng trợn táo bạo chạy đến đây gây phiền phức như vậy. Hạ lẫm vừa mới mất tích, đối phương đã vội vàng không kịp chờ đợi mà ra tay, bây giờ chỉ có một cách là kiểm tra xem Hạ Lẫm có thật là đã mất tích hay không, một phương diện khác dĩ nhiên là bởi vì cô đã chạm đến lợi ích của đối phương, nếu không với mức độ nổi tiếng của cô bây giờ mà tùy tiện xuống tay với cô thì sẽ rất dễ dàng dẫn tại hoạ lên người. Bởi vậy có thể thấy được, phương diện đối phương nhằm vào cũng không phải chỉ có mình cô hoặc một mình Hạ Lẫm, mà là cả hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, An Nhàn không cần đối phó với đối phương nữa, ở bên ngoài cánh đồng hoa bày ra một tòa huyễn trận, để kẻ đó xông vào mê trận sẽ bị lạc ba mươi phút, tự cho là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó đắc chí vừa lòng rời đi.
Tuy nhiêm trận pháp sẽ không kéo dài được nhiều thời gian, nếu như Hạ Lẫm mười ngày nửa tháng vẫn chưa xuất hiện, như vậy có khả năng đối phương sẽ ra tay nặng hơn.
An Nhàn bố trí xong hết tất cả, nhân lúc trời tối, lặng lẽ rời đi núi Tư Du.
Bên ngoài đảo Esser, trong phạm vi mấy ngàn km tất cả đều đã bị quân đội phong tỏa, An Nhàn không có khả năng trực tiếp thuê thuyền chạy đến đó , chỉ có thể thông qua từ đáy biển. Cho nên cô mang Vân Lân Giao Trảo Nha tới, có nó, có thể tiết kiệm không ít thời gian.
An Nhàn vừa trèo lên sau lưng tay nắm lấy vây lưng của Vân Lân Giao, nó giống như ngư lôi hướng về phía đảo Asser bắn đi thật nhanh.
Trên mặt biển, mấy chiếc quân hạm đang dừng lơ lửng ở đó, không hề phát hiện ra dưới nước có một bóng dáng lướt qua, cho dù kiểm tra được phản ứng sinh mệnh, cũng chỉ coi đó như là một loài cá nào đó.
Tại một nơi cách đảo Asser không đến ngàn mét, Vân Lân Giao Trảo Nha đột nhiên dừng lại, vảy giáp trên người hơi hơi run rẩy.
Vẻ mặt An Nhàn ngưng lại, cảm nhận được một luồng tinh thần khí thế dữ dội mà điên cuồng đang dao động, ở ngay phía trước càn quấy, giống như là một cơn gió lốc bao phủ cả vùng biển này vào trong đó, hình thành một cái kết giới tinh thần ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Khó trách đảo Asser không có cách nào truyền tin với thế giới bên ngoài, loại kết giới tinh thần này có thể che chắn được bất cứ loại tín hiệu điện tử nào. Bình thường cũng không có người dám tới gần, nếu không tinh thần thức hải của bọn họ rất có thể sẽ bị tinh thần gió lốc nuốt mất.
Tiểu Kiếm trên cổ An Nhàn nhẹ nhàng chấn động, hình thành một vòng sáng xung quanh cô và Trảo Nha.
Trảo Nha phun ra mấy cái bong bóng, vẫy đuôi một cái, mang theo An Nhàn xông vào trung tâm gió lốc kia.
Càng đến gần hòn đảo nhỏ, áp lực xung quanh càng mạnh mẽ. Mà với tu vi của An Nhàn, cũng cảm thấy có mấy phần nặng nề.
Soạt! Trảo Nha tung người một cái, đạp trên sóng biển nhảy lên bãi cát.
An Nhàn vừa tiến lên trên đảo, vừa dùng thần thức thăm dò bốn phía. Nhưng lâu ngày, cô tìm được một nơi đóng quân rách nát, ở giữa trong khu đóng quân, chồng chất hàng trăm cỗ thi thể không đầy đủ của con người, đầu lâu và tứ chi của bọn họ đều bị chém đứt, không biết tung tích.
An Nhàn nhăn lông mày lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Một màn trước mắt này, rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi của chiến tranh, biến thành một trận hành hạ đến chết không có chút tình người nào.
An Nhàn tăng thêm tốc độ, lại đi qua vài căn cứ pháo đài và khu đóng quân, một đường đi thứ cô nhìn thấy đều là thi thể, với binh sĩ Liên Minh chiếm đa số, chỉ có số ít là người Charlie, trên thân người chết trước đó thì bọn họ đều có vết tích chứng minh là bị hành hạ, mà những người sau thì chết nhiều do tinh thần tấn công bọn họ.
Không ngừng đi sâu vào trong, thi thể của người Charlie dần dần tăng lên, rất nhiều người trực tiếp chết bên trong vũ khí bọc thép, trong đó còn xen lẫn không ít thi thể của chim thú. Không khí nồng đậm mùi máu tươi cùng hơi thở tinh thần.
Ánh mắt An Nhàn tĩnh mịch sâu thẳm, trong lòng đã xác nhận luồng hơi thở tinh thần này chính là đến từ Hạ Lẫm.
Lần theo cỗ hơi thở tinh thần này, cô đi vào một toà thành nhot cắm cờ của người Charlie, đi qua đầy đất thi thể, đi vào một quảng trường rộng lớn, sau đó thấy được đầu lâu và tứ chi chồng chất như núi, đúng là những bộ phận bị chém của những binh sĩ Liên Minh kia.
Loang lổ nhiều máu tươi, những tứ chi không trọn vẹn, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn... An Nhàn đứng lẳng lặng trong thi thể, cảm nhận được sự tuyệt vọng của linh hồn, thống khổ và tức giận.
Đây chắc chắn không phải một trận chiến tranh bình thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc đang suy tư, lực lượng tinh thần xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, gió to mãnh liệt, lá cây vù vù, tóc dài của An Nhàn tùy ý bay múa, quanh người chậm rãi hình thành một luồng khí xoáy, chặn lại, thực chất giống như là sát ý nghiêm nghị.
An Nhàn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về bóng dáng phía trước đang từ xa tới gần, bóng dáng kia. Cả người anh ta đều là máu, bước đi lại tập tễnh, hai mắt đỏ ngầu, một mảnh đục ngầu, giống như đã mất đi ý thức, chỉ là dựa vào bản năng của cơ thể mà di chuyển máy móc.
Lực lượng tinh thần của anh giống như đã kiệt quệ, cơ thể cũng mệt mỏi tới cực điểm, mạnh mẽ chống đỡ để không cho mình ngã xuống, thần trí còn sót lại bên trong anh, chỉ có một cái ý niệm trong đầu, đó chính là giết sạch tất cả kẻ địch.
Bọn họ... Đều đáng chết...
Hạ Lẫm từng bước một tới gần An Nhàn, máu tươi không ngừng chảy ra từ mắt, tai, miệng, trong mũi, thính giác cùng thị giác giống như đã mất đi tác dụng, chỉ có khứu giác là không đánh mất hoàn toàn.
An Nhàn đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhìn Hạ Lẫm khó khăn đi tới trước người cô, điên cuồng dùng tinh thần lực vọt tới chỗ cô, thổi đến góc áo của cô bay phất phới.
Không đợi cô có hành động gì, tinh thần lực bốn phía bỗng nhiên tản ra, lập tức chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Hạ Lẫm quỳ một chân trên đất, mềm nhũn ngã oặt ở trong ngực cô, mặt mày giãn ra, sắc mặt căng thẳng dần dần trở nên nhu hòa.
Hoa Hoa…