Editor: Diệp Miểu
Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, An Nhàn đưa Hạ Lẫm tới suối nước nóng sơn trang, nhân tiện định đi ngâm suối nước nóng. Cô đã đặt hai bể tắm nước nóng ngoài trời cho cả hai người. Thực ra loại bể tắm nước nóng cho một người này được ngăn cách bởi hòn non bộ và nham thạch, nước suối phun ra từ kẽ hở của mỏm đá, người ngâm nước nóng không lo sẽ quấy nhiễu đến nhau, có thể mãn nguyện hưởng thụ ngâm suối nước nóng, yên lặng ngắm cảnh tuyết rơi.
Cũng không có biện pháp nào nữa, cô không thể tới bể tắm nước nóng công cộng, nếu làm "đàn ông" mà mặc áo hoặc áo ngực đi ngâm suối nước nóng thì thật là chẳng ra gì cả, nhưng để trần thân trên lắc lư trước mặt người khác, cô cũng không có "lòng dạ bằng phẳng" như vậy.
"Ba ba, con có thể ngâm nước nóng với ba ba không?" Hạ Lẫm đi theo An Nhàn tới cửa vào suối nước nóng, dựa vào tường không muốn rời đi.
"Ba ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì kêu ba một tiếng." An Nhàn đẩy đẩy anh: "Đi thôi, ngâm hai ba mươi phút là được."
Hạ Lẫm thấy An Nhàn tuyệt tình rời đi, đành phải ủ rũ đi về phía phòng bên cạnh.
An Nhàn xuyên qua mảnh hơi nước mênh mông, đi vào một bể tắm nước nóng khoảng chừng mười mét vuông, hai bên là núi đá phía trước là tuyết trắng tinh, núi tuyết liên miên nhấp nhô ở xa xa, quang cảnh thoáng đãng khiến lòng người thoải mái.
An Nhàn cởi áo tắm trên người xuống, không mảnh vải che thân, đôi chân dài trắng nõn cân xứng như ẩn như hiện trong màn hơi nước. Cô nâng chân phải lên, dùng mũi chân thử nước ấm, sau đó chậm rãi bước vào, toàn thân ngâm trong hồ nước.
Bên kia, Hạ Lẫm vừa ngồi xổm bên bể tắm nước nóng, vừa buồn chán gạt nước lại vừa lưu ý động tĩnh ở phòng bên cạnh. Nghe được âm thanh tiến vào hồ nước, anh nhịn không được liếc bên kia vài cái.
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên những âm thanh khác thường, Hạ Lẫm quay đầu, vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng, gian bên kia mơ hồ truyền tới tiếng cọ xát cơ thể, tiếng tay chân vuốt ve, thỉnh thoảng là tiếng thở dốc hỗn loạn rất nhỏ.
Trong đầu Hạ Lẫm hiện lên hình ảnh hai cơ thể quấn quít triền miên, người đàn ông đặt người phụ nữ ở dưới thân, nhấp nhô lên xuống, đang tiến hành loại vận động không thể tả được.
Tuy rằng hình ảnh hiện ra trong đầu rất mơ hồ nhưng Hạ Lẫm vẫn là sợ đến ngây người, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác xa lạ, đặc biệt là lúc anh bất giác liên tưởng tới An Nhàn thì toàn thân giống như bốc cháy lên.
Anh đột nhiên đứng dậy, nhảy vài cái, trèo qua núi đá, không do dự nhảy xuống hồ tắm nước nóng của An Nhàn, tùm một tiếng, mảng lớn bọt nước bắn lên tung tóe.
An Nhàn đột nhiên mở mắt ra, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mặt hồ sủi bọt.
Chỉ chốc lát sau, nửa cái đầu nhô lên từ trong nước, ánh mắt sáng quắc nhìn An Nhàn.
An Nhàn ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra bả vai mượt mà và chiếc cổ thon dài, vài sợi tóc dài dính vào hai bên má, trên làn da trơn mềm có nhiều bọt nước, sương mù dày đặc trong mắt, không trong trẻo nhưng lạnh lùng như bình thường, lộ ra một loại phong tình khó có thể diễn tả giữa hồ nước này.
Hạ Lẫm nhìn đến ngây người, da dẻ toàn thân ửng đỏ, nhiệt độ không khí bốn phía dần dần tăng cao, nước suối cũng phát ra tiếng ùng ục ùng ục như đang sôi.
An Nhàn nhướng mày, dùng lực dưới chân nhảy ra khỏi mặt nước, đồng thời kéo lấy áo tắm bọc lấy thân mình.
Trong chớp mắt, người trước mặt Hạ Lẫm đã không thấy tăm hơi, chờ anh định thần lại, An Nhàn đã đứng cách đó hơn ba mét.
"Có chuyện gì vậy?" An Nhàn hỏi han với giọng điệu không tốt chút nào.
Hạ Lẫm bò ra khỏi ao nước sôi sùng sục với một thân toàn hơi nước, nhưng còn chưa đứng dậy đã nghe roẹt một tiếng, quần bơi rách toác lỏng lẻo treo giữa hai chân anh.
An Nhàn: .
Hạ Lẫm dứt khoát kéo mấy miếng vải kia xuống, đứng thẳng tắp, ánh mắt mê hoặc nhìn chằm chằm vào An Nhàn.
Sắc mặt An Nhàn hơi trầm xuống, xoay người bước đi.
Hạ Lẫm không rên một tiếng theo sát sau cô, ánh mắt đầy lửa nóng vẫn luôn không dời khỏi người An Nhàn.
"Rầm", An Nhàn đóng cửa phòng thay đồ lại, nhốt Hạ Lẫm bên ngoài.
Sau khi An Nhàn thay quần áo xong, Hạ Lẫm vẫn còn đứng tại chỗ, nhìn cô không chớp mắt, mơ hồ cảm thấy một chút tủi thân.
An Nhàn thở dài, chỉ vào phòng thay đồ rồi nói: "Đi thay quần áo, chuẩn bị về nhà."
Bị Hạ Lẫm quấy nhiễu như vậy, cô cũng không còn tâm trí ngâm suối nước nóng nữa. Theo như cô biết, suối nước nóng không có hiệu quả kích thích tình dục, sao đột nhiên anh lại xúc động lên như vậy? Chẳng lẽ là bị tinh phách phượng hoàng ảnh hưởng?
An Nhàn nghiêm túc cẩn thận tự hỏi, đến khi Hạ Lẫm ra khỏi phòng thay đồ mới dừng suy nghĩ, dẫn anh ra ngoài sơn trang.
Hạ Lẫm cứ hăng hái nhìn chằm chằm vào An Nhàn, trong mắt tràn đầy khát vọng, khát vọng được gần gũi với cô nhiều hơn.
Đi vào bãi đỗ xe, An Nhàn mở cửa xe ra, đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, đồng thời quay đầu cùng với Hạ Lẫm, nhìn vào một phương hướng.
Đó là một khách sạn suối nước nóng sang trọng, vài tên bảo vệ bộ dạng hùng tráng đứng canh ở cửa, xếp hàng hai bên, vẻ mặt kính cẩn.
Không lâu sau, một người đàn ông dáng nguời cao ngất đi ra từ bên trong khách sạn, dung mạo anh tuấn, hai mắt có thần, đầu tóc ngắn màu vàng bạch kim được chải chuốt tỉ mỉ, bước đi vững vàng, khí thế thượng vị giả thu hút ánh nhìn của người khác.
Tuy rằng An Nhàn không quá chú ý tới thời sự, nhưng nhân vật nổi tiếng này muốn không biết cũng khó.
Người này chính là chủ tịch đương nhiệm của Liên Minh - Kim Tử Dương, thực tế đã sáu mươi tám tuổi nhưng tố chất và thân thể vẫn được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, nổi tiếng vì già mà không già chút nào.
An Nhàn không có hứng thú muốn biết vì sao vị chủ tịch Liên Minh này lại xuất hiện ở Tuyết Thành, điều khiến cô chú ý chính là thần khí phát ra trên người ông ta.
Chăm chú nhìn lại, ánh mắt của An Nhàn rất nhanh tập trung vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái kia. Một vật thể màu trắng được khảm giữa chiếc nhẫn vàng đó. Nếu cô không nhìn nhầm, nó hẳn là một khớp xương ngón tay, đều đến từ cùng một vị thần nhân giống như khối xương quai xanh mà cô nhìn thấy ở Trận Dịch Môn. Đây là lý do cô cảm nhận được thần khí trên người ông ta.
Đeo một chiếc nhẫn khảm thần cốt trên người, chẳng trách ông ta có thể trẻ mãi không già. Nếu là tu sĩ, được thần khí tẩm bổ, việc tu luyện có thể làm ít ăn nhiều. Nếu là người thường, mặc dù chỉ là kẻ có tinh thần lực loại E yếu kém cũng có thể thăng tiến lên cấp B trong vòng hai mươi năm. Nếu bản thân đã có tinh thần lực loại B, được huấn luyện thích hợp hơn nữa còn có dược phẩm phụ trợ, đủ để đột phá cấp S, thực lực có thể so sánh với tu sĩ Tâm Động kỳ. Nếu gặp phải cơ duyên khác cũng không phải không có khả năng đạt tới Kim Đan kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ.
Hiển nhiên, loại tu vi tăng lên mạnh mẽ nhờ ngoại lực sẽ không ổn định, thực lực cũng không giống như tu sĩ chân chính, có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
An Nhàn đang muốn dò xét tu vi của đối phương một chút thì đối phương hình như đã phát hiện được, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía bên này.
An Nhàn liếc nhìn ông ta một cái rồi lập tức lạnh nhạt thu hồi tầm mắt. Ngược lại, Hạ Lẫm lại sững sờ nhìn chằm chằm vào đối phương như đang đi vào cõi thần tiên vậy.
"Ngẩn ngơ cái gì đấy, đi thôi." An Nhàn gọi một tiếng, trước tiên ngồi lên xe.
Hạ Lẫm lấy lại tinh thần, chui vào xe, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Kim Tử Dương cho đến lúc đối phương lên xe rời đi mới dời khỏi rồi nói với An Nhàn: "Hình như con biết ông ta."
Có thể không biết sao? Hai người cùng một thể chế đấy.
An Nhàn trả lời: "Con có thể đã gặp qua trên TV, ông ta là chủ tịch Liên Minh Kim Tử Dương."
"Ồ." Hạ Lẫm không hề phản ứng với cái tên này, thuận miệng lên tiếng.