Editor: Diệp Miểu
30 mét, 20 mét, 10 mét.. Những bông tuyết bắn tung tóe lên người anh. Anh chỉ còn cách cô có một bước chân.
Trong chớp mắt, bóng người phía trước bỗng nhiên biến mất, Hạ Lẫm ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đảo ngược trên không.
Nhịp tim Hạ lẫm chợt tăng tốc, bừng tỉnh, bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ: "Cẩn thận!", lập tức cảm giác thân mình bay lên trời, cúi đầu nhìn xuống liền thấy dưới chân là con dốc gần 70 độ, đá nham thạch lởm chởm, không có điểm thích hợp để đáp xuống.
Hạ Lẫm vừa mới học trượt tuyết, chưa nắm giữ thuần thục các loại kỹ xảo, rơi vào tình huống bất ngờ này, đương nhiên không biết phải ứng đối như thế nào.
Mắt thấy anh sắp đụng vào tảng đá, An Nhàn vẫn đang xoay người rất nhanh cầm lấy cánh tay giơ lên của Hạ Lẫm, tiện thể giảm tốc độ rơi xuống đất, lập tức ngã về phía sau, cùng tiến với anh.
Được giảm xóc, Hạ Lẫm nhanh chóng điều chỉnh tư thể, giữ cân bằng một lần nữa sau đó cẩn thận nhìn về phía An Nhàn.
An Nhàn cũng không khiển trách anh, chỉ nói hai chữ: "Đuổi kịp."
Nói xong, tốc độ của cô càng nhanh hơn, lao xuống sườn núi, để lại cho anh một bóng lưng phóng khoáng tiêu sái.
Hành động này đã là tín nhiệm với anh, cũng là cổ vũ anh.
Mắt Hạ Lẫm sáng lên, tập trung bình tĩnh theo sát phía sau lưng cô.
Núi tuyết lớn như thế, hai thân ảnh một đỏ một xanh, anh truy tôi đuổi, giống như hai dải lụa hoa mỹ.
An Nhàn cố ý lựa chọn tuyến đường tương đối nhẹ nhàng, chỉ là không ngừng tăng tốc, giúp Hạ Lẫm nhanh chóng nắm giữ tiết tấu trượt tuyết trên núi cao. Thấy động tác của anh càng ngày càng lưu loát, An Nhàn bắt đầu thay đổi đường đi, khiêu chiến sườn dốc có độ khó cao hơn.
Hạ Lẫm tập trung tinh thần cao độ, lưu ý mỗi một động tác của An Nhàn, trong lòng dâng lên xúc động mãnh liệt muốn nện bước đuổi theo cô, muốn chạy song song cùng với cô, muốn trở nên mạnh mẽ hơn cả cô nữa.
Hạ Lẫm mang theo niềm tin này, thích ứng càng lúc càng nhanh, mỗi khi trượt được một đoạn, các động tác của anh lại thêm thành thạo một phần. Lúc An Nhàn lần nữa bay dựng lên, lượn trên không trung một vòng, anh cũng thành công hoàn thành một cú nhảy trên không.
Hai người một trước một sau vững vàng đáp xuống đất, lại dựa theo quán tính mà bay vụt xuống.
Ngay sau đó cũng là một con dốc, vèo vèo hai tiếng, thân ảnh màu đỏ lộn mèo về phía sau, thân ảnh màu lam xê dịch về phía trước, hai bóng dáng một trước một sau lồng vào nhau, phối hợp hoàn mỹ giống như trước đó đã từng luyện tập biểu diễn qua.
Tất cả mọi người đều sôi trào máu nóng, chỉ có thể dùng tiếng thét cao đê-xi-ben chói tai phát tiết sự kích động của bọn họ.
[Mmm, tui thật hâm mộ, tên nhãi lượn qua lượn lại đó rốt cuộc là ai? ]
[Người này thật lợi hại, vậy mà có thể theo kịp tốc độ của Minh chủ.]
[Vốn tưởng anh ta là người mới, không ngờ lại là cao thủ.]
[Tên kia vừa rồi mắc phải sai lầm, hiển nhiên là vì bị Minh chủ đẹp trai làm cho choáng váng.]
[Đúng vậy, mị cũng bị đẹp trai làm cho choáng váng.]
[+1]
[+2]
[+66666]
Trượt qua hai phần ba quãng đường, con dốc dần trở lại bình thường, hai người một trước một sau giống như dạo chơi sân vắng, thong thả mà trượt, khi thì hình chữ Z, khi thì chữ S, linh hoạt khéo léo.
Hai mắt Hạ Lẫm sáng ngời, trong lòng vui sướng không thể diễn tả nổi.
"..."
Anh hét lên giữa cánh đồng tuyết rộng lớn, khi sắp tới điểm cuối, anh đột nhiên lao về phía An Nhàn, một tay đẩy cô xuống đất. Hai người lăn lộn vài vòng trên tuyết, cả người dính đầy tuyết trắng.
"Ha ha ha.." Hạ Lẫm ôm chặt lấy An Nhàn, cười vui vẻ trong vòng tay cô.
An Nhàn đang muốn đá văng anhra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của anh, niềm vui sướng thuần túy này dường như có thể lây lan, khiến cô cũng không nhịn được mỉm cười theo.
Thấy hai người lăn lộn cùng một chỗ, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không kiềm chế được bình tĩnh.
[Mẹ nó, buông cái móng heo của cậu ra, nam thần là người mà cậu có thể ôm sao? ]
[Tức giận a! Minh chủ ba ba vậy mà lại bị người ta đè xuống!]
[Nhãi ranh, có dám tháo kính ra hay không, tôi hứa sẽ không tìm người giết chết cậu.]
[A a a a, mị cũng muốn lăn lộn trên tuyết cùng với Minh chủ!]
[Mmmm, 30 giây rồi đấy, sao cậu còn chưa buông tay? ]
Nhóm fans nổi trận lôi đình, tỏ rõ cơn tức giận, nhưng họ Hạ nào đó đang đắm chìm trong vui sướng, không bị ảnh hưởng một chút nào.
Chờ anh cười đủ rồi, An Nhàn đẩy anh ra, xoay người đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên người xuống, tháo kính bảo vệ mắt ra, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên trầm mặc một chút.
[Ba ba làm sao vậy? ]
[Đừng nói cho tui biết là buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, tui không nghe tui không nghe.]
[Minh chủ, người bên cạnh ngài là ai? Giới thiệu cho chúng tôi một chút đi.]
[Đúng vậy, là người đàn ông đầu tiên phác gục Minh chủ, ngài cần phải không lưu tình chút nào mà vạch trần anh ra.]
[Minh chủ ba ba, đừng vội đi, mang nhóm chúng con đi mua sắm, thưởng thức phong cảnh núi tuyết một chút.]
[Đúng vậy đúng vậy, cho tới bây giờ con còn chưa đi núi tuyết bao giờ, ngóng trông Minh chủ ba ba mang con lên núi tuyết, ngắm cảnh tuyết rơi.]
"Ừm.." An Nhàn chần chờ một lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Thật ngại quá, hình như tôi quên mất một chuyện."
Nhóm fans đều hỏi đó là chuyện gì.
An Nhàn: "Tôi quên uống thuốc.."
[Phụt!]
[Phụt! Phụt!]
Gian phòng phát sóng trực tiếp vang lên một trận cười to.
[Ha ha ha ha ha ha, Minh chủ quên uống thuốc!]
[Ha ha ha ha ha ha, Minh chủ vậy mà lại quên uống thuốc!]
[Ba ba, cho dù ba không uống thuốc, con cũng sẽ không ghét bỏ ba.]
[Ha ha ha.. Cho nên vừa rồi rõ ràng là trượt vô ích rồi đúng không? ]
[Thật là vui tai vui mắt, Minh chủ làm lại một lần đi.]
[Làm lại một lần +1]
[Làm lại một lần +2]
An Nhàn không bị bọn họ xúi giục, lấy từ trong túi ra một cái bình sứ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng giới thiệu: "Đây là 'Tinh Thể Đan', trung phẩm năm sao, sau khi vận động mạnh có thể dùng nó để bài trừ tạp chất, thanh lọc cơ thể, điều hòa hơi thở rối loạn, khai phá tiềm lực, cải thiện khả năng bền bỉ, cân bằng và khống chế tinh thần lực. Đặc biệt thích hợp với người có tố chất thân thể không cao, sử dụng trước mười tuổi có thể tăng cấp bậc tinh thần lực."
Nghe được câu cuối cùng, tất cả mọi người đều ngây dại. Không nghe nhầm chứ? Dược phẩm có thể tăng cấp bậc tinh thần lực? Còn "tỷ lệ rất lớn"?
Mọi người đều biết, cấp bậc tinh thần lực đã được quyết định từ khi sinh ra, chỉ một số ít nhân tài có thiên phú cực cao mới có thể đột phá giới hạn của bản thân. Mà tinh thần lực cao hay thấp lại quyết định tiềm lực phát triển của một người. Dược phẩm giúp tăng cấp bậc tinh thần lực đều là hàng hiếm không có trên thị trường.
Minh chủ từ trước đến nay chưa từng chuyên tâm bán dược phẩm, rất nhiều người nghĩ y không am hiểu cách luyện chế dược phẩm, không ngờ lần đầu tiên bán ra lại là hàng cực phẩm giúp tăng cấp bậc tinh thần lực, hơn nữa còn là trung phẩm năm sao! Phía trước là dược hiệu, phía sau là phẩm chất. Tinh Thể Đan này đạt tới trung phẩm năm sao, chứng tỏ nó chính là dược phẩm trung phẩm đạt dược hiệu cao nhất.
[Minh chủ, ngài nói có thể tăng cấp tinh thần lực, rốt cuộc tỷ lệ là bao nhiêu? ] Có người nhịn không được hỏi.
An Nhàn trả lời: "Đứa trẻ dưới mười tuổi, từ E đến D, tỷ lệ 90%; từ D đến C, tỷ lệ 75%; từ C đến B, tỷ lệ 45%; từ B đến A, tỷ lệ 10%; từ A đến S, tỷ lệ 1%.]
[Gì cơ? Từ A đến S cũng có 1% tỷ lệ ư? ]
[Minh chủ ba ba, ba dọa cục cưng sợ rồi.]
[Minh chủ luôn có chiêu lớn khiến mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, tui đoán cuộc đấu giá lần này sẽ rất nóng đây.]
[Minh chủ, Tinh Thể Đan này có tác dụng với người đã hơn mười tuổi không? ]
An Nhàn:" Từ mười tuổi đến hai mươi tuổi, tỷ lệ từng cái giảm một nửa, tuổi càng lớn, tỷ lệ càng thấp."
[Mẹ nó, nói cách khác, tỷ lệ tăng cấp bậc tinh thần lực trước hai mươi tuổi đều rất lớn!]
[Minh chủ đây là muốn lên trời đi.]
[Đột nhiên ý thức được nam thần thực sự là một chuyên viên trị liệu trâu bò, trước kia đến xem chỉ vì nhan sắc..]
[Làm sao bây giờ, càng ngày càng sùng bái Minh chủ ba ba!]
An Nhàn vốn không có kế hoạch bán dược phẩm sớm như vậy, thứ nhất là vì cô và Hạ Lẫm đã thỏa thuận trong vòng hai năm không thể chuyên tâm luyện chế dược phẩm giúp người khác, thứ hai là cô không muốn khiến người khác chú ý tới quá sớm như vậy.
Nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác để ngồi yên, không bằng thuận theo đó khiến kẻ địch kiêng kị, khiến cho những người trung lập thiên vị hơn, khiến cho bạn bè nhướng mày, khiến cho tinh thần nhóm người bệnh tâm thần này càng thêm tỏa sáng.