Buổi tối, An Nhàn trở lại văn phòng, nhìn thấy Hạ Lẫm đang đứng trên ban công, chống tay sau lưng, nhìn lên bầu trời, với vẻ lo lắng vô hạn.
"Làm sao vậy?" An Nhàn kỳ quái hỏi.
"Không có gì." Hạ Lẫm giọng nói trầm thấp, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại hưng phấn.
Anh vậy mà hứng thú bừng bừng play với một ông già nhiệt tình cả buổi trưa, chỉ để vượt qua nhiệm vụ trò chơi và lấy danh hiệu người phàm! Khi trên màn hình xuất hiện trứng phần thưởng thông quan, anh còn vỗ tay ăn mừng cùng với ông già kia, cái loại ngu xuẩn giống như đã chinh phục được cả thế giới này, anh chỉ cần nghĩ thì hận không thể huỷ diệt nhân đạo của mình, xóa hết làm trong sinh một lần nữa!
Hạ Lẫm nhận ra rằng khả năng mình thật sự có thể đã bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
An Nhàn không biết trong lòng Hạ Lẫm đang bị dày vò, vì vậy sắp xếp lại tư liệu máy tính, hỏi: "Nhà ăn sắp mở cửa, cùng nhau đi ăn thôi."
Hạ Lẫm vẫn như cũ, bảo trì trạng thái không nhúc nhích.
An Nhàn nói thêm: "Có sườn kho anh thích ăn nhất, còn có nấm đầu khỉ và canh trứng thập cẩm."
Hai mắt Hạ Lẫm sáng lên, trong nháy mắt vọt đến bên cạnh cô, hỏi: "Có đậu hũ không?"
"Chắc là sẽ có." An Nhàn vừa nói vừa bước ra ngoài.
"Thật tuyệt vời!" Hạ Lẫm vội vàng đi vài bước đuổi theo, đi tới năm sáu mét trước mặt An Nhàn, quay đầu vẫy tay với cô, thúc giục: "Ba ba, ba nhanh lên, con đi trước chiếm một chỗ cho ba."
Chưa kịp dứt lời thì người đã biến mất tại chỗ.
Trong giây tiếp theo, anh đã xuất hiện ở đội ngũ múc cơm khổng lồ, trên tay bưng hai đĩa thức ăn, tầm mắt lạnh nhạt thờ ơ lướt qua một dãy sọ não có hình dạng khác nhau, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ múc cơm phía trước. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, anh lại biến thành y.
"Đại bảo bối, ngẩn người làm gì vậy? Tới lượt cậu đó." Một người phía sau chọc vào lưng Hạ Lẫm nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người bị anh ta biến thành buổi trình diễn thời trang, trên ngực có ghim một huy hiệu bằng giấy.
Nhìn thấy người này, trong đầu anh lập tức xuất hiện một bài thơ: [.. Con là một cây đuốc, ba nhen nhóm con, khiến con đốt nhanh như gió, hỏa lực bắn ra bốn phía. Sinh mệnh lạnh như băng từ nay về sau có độ ấm, hai mắt tối đen từ nay về sau có ánh sáng. Con là một cây đuốc, ba nhen nhóm con, khiến con lay động nhiệt tình, ngọn lửa chiếu sáng mọi người. Ba nâng con trên lòng bàn tay, giúp con nhận biết thế giới này. A~ba ba thân ái, ba là gậy nhóm lửa của con, ba là cái bật lửa của con, ba là khí dẫn cháy của con, ba là bàn tay lớn của con. 】
A, để anh đi chết đi!
Hạ Lẫm siết chặt khay kim loại, cố gắng hết sức để kìm chế ý muốn giết người diệt khẩu. Người trước mặt này chính là tên khốn kiếp Bobby đã dạy anh làm thơ kia! Chết tiệt, nếu là nhân cách phân liệt, tại sao không để cho anh hoàn toàn quên hết những thứ lung tung lộn xộn này?
"Hì, đại bảo bối, cậu muốn ăn gì?" Một giọng nói tục tằn truyền vào trong tai Hạ Lẫm, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Chú đầu bếp dùng muỗng gõ nhẹ vào mâm đồ ăn và nói với vẻ dịu dàng: "Hôm nay chú có món sườn, canh trứng, và nấm đầu khỉ mà cậu yêu thích nhất này."
Hạ Lẫm: Tại sao mọi người đều biết tôi thích ăn những món này? Không, tôi không thích những món này chút nào!
Hạ Lẫm đưa tay lên và chỉ vào màn hình gọi món, anh gọi tất cả những món mà anh thường không ăn đến.
"Ôi, đại bảo bối, hôm nay cậu thay đổi khẩu vị sao?" Đầu bếp vừa chia món ăn cho anh vừa trêu chọc.
Hạ Lẫm: Thử gọi lai một tiếng đại bảo bối một lần nữa xem! Tôi hứa sẽ không chơi đùa chết ông.
Lấy đĩa thức ăn đầy ắp lên, Hạ Lẫm lập tức đi thẳng đến chỗ của An Nhàn, đưa cho cô một trong những đĩa ăn đó.
An Nhàn chú ý đến đĩa toàn những món mà anh không thích ăn ngày thường của Hạ Lẫm, nhưng đĩa thức ăn của mình thì lại vẫn chọn món theo sở thích của cô.
Từ từ ngồi vào chỗ, An Nhàn rất có hứng thú đánh giá Hạ Lẫm, mới vừa cắn hai miếng, trên mặt anh đã lộ ra biểu cảm tuỳ thời đều sẽ chuẩn bị tức giận.
Trước kia ở núi Tư Du, thứ anh ăn đều là rau xanh trái cây do An Nhàn trồng hoặc là thịt đã trải qua sự ôn dưỡng của linh khí thiên địa. Không chỉ thơm ngon tự nhiên mà còn có thể bổ sung linh lực. Mặc dù chất lượng nguyên liệu mua ở nhà hàng cũng khá tốt, nhưng không có linh khí thêm vào, thứ ăn vào chỉ có một hương vị, kết quả hôm nay Hạ Lẫm gọi toàn những món ăn không hợp khẩu vị, tự nhiên là không nuốt nổi.
"Cái này tôi còn chưa ăn, cho anh đi." An Nhàn kẹp hết miếng sườn trên đĩa của mình cho Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm ném xuống cái nĩa, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
An Nhàn không để ý một chút nào, cầm lấy nĩa của anh, đâm một miếng sườn, quơ quơ ở bên miệng anh: "Thật sự anh không ăn sao?"
Hạ Lẫm không chút dao động nào, nhưng thật ra ở bên cạnh bỗng dưng có một cái nĩa vươn tới, nhẹ nhàng chọc một cái, người đó nâng xương sườn lên cao, ngay sau đó rơi xuống bị một cô gái đầu trọc bỏ vào miệng.
Cô vừa gặm xương sườn vừa như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm vô thức dời cái đĩa vào trong, giơ tay chặn lại, cảnh giác đề phòng.
Cô gái đầu trọc lạnh lùng liếc anh một cái rồi ung dung bước đi.
Hạ Lẫm thở phào nhẹ nhõm, nhìn An Nhàn nói: "Ba, vừa rồi thật nguy hiểm. Cái xương sườn ba cho con suýt nữa bị người khác giật mất."
Nói xong câu đó, vẻ mặt của anh lại hiện lên vẻ dại ra ngốc nghếch.
An Nhàn đoán rằng khả năng anh đang trong thời kỳ rối loạn nhân cách, một mặt thì khôn ngoan lý trí kiêu ngạo, mặt khác lại ngây thơ và trẻ con. Quan điểm của hai người khác nhau như trời với đất dẫn tới hệ thông không thể cùng lúc dung hợp được. Trên thực tế, chỉ cần một mặt lý trí kia sẵn sàng chấp nhận một mặt đơn giản thì bọn họ có thể hợp hai thành một. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ như việc hợp nhất hai nhân cách dường như sẽ mất một khoảng thời gian nữa.