An Nhàn đã đăng một bài thi đua trên diễn đàn fans, mời nhóm fans tham gia cuộc thi sáng tạo khu vườn kỳ ảo. Trước tiên, phải mua hạt giống hoa mà mình thích từ Hoa Hoa Thế Giới, mở một cánh đồng hoa và trồng chúng cùng nhau. Nó có thể nhỏ như một khu vườn mini một mét vuông hoặc lớn như một khu vườn hàng trăm mét vuông, và nó cũng có thể được thiết kế thành một khu vườn trong nhà vừa tinh tế và thiết thực.
Việc đăng ký sẽ bắt đầu vào ba ngày sau. Vào ngày hết hạn đăng ký, kho hạt giống của Hoa Hoa Thế Giới sẽ được mở ra và kết quả gieo trồng sẽ được triển lãm ba tháng một lần. Quyết tuyển ra các thành tựu: "Tuyệt sắc vô song" : "Xinh đẹp động lòng người", "Tiếu lệ khả nhân", "Phóng đãng không kềm chế được", "Hoa phong thanh kỳ" và "Quần ma loạn vũ" * (thành ngũ, tựa như ma quỷ nhảy loạn), "Tiêu điều nghèo túng", "Thảm không nỡ nhìn", v. V.. Mỗi một loại thành tựu đều có sẽ phần thưởng hoặc hình phạt tương ứng.
Kế hoạch này bắt đầu sau khi nhân sâm hóa linh sinh ra, có hộp sọ của thần nhân là nguồn linh khí, lại có Lạc Y làm trợ thủ, An Nhàn có thể gieo trồng một số lượng lớn hạt giống linh khí trong khoảng một thời gian ngắn, mở rộng việc gieo trồng và đẩy nhanh hơn việc cải thiện hàm lượng linh khí của trời đất.
Một người gieo trồng thì hiệu quả cực ít, hàng vạn người cùng gieo trồng thì nhiều người cùng có lợi.
Ngay sau khi chủ đề cuộc thi được đăng, nhóm fans sôi động chạy đến ủng hộ.
[Minh chủ ra chiêu, chúng ta tiếp chiêu!]
[Hahaha, quần ma loạn vũ là cái quái gì vậy? ]
[Minh chủ hãy tiết lộ một chút đi, phần thưởng và hình phạt cho cuộc thi này là gì vậy? 】
[Minh chủ, tôi có thể trồng một khu vườn Cổn Đằng Cầu không? 】
[Hôm nay tôi sẽ mua ngôi nhà ma ám bên cạnh và san bằng nó để làm vườn! 】
[Bạn ở tầng trên, tôi khuyên bạn nên giữ ngôi nhà ma ám đó, sau đó chọn một số loài hoa có có phong cách quỷ dị, trồng chúng thành một lập thể ngôi nhà ma theo phong cách hoa, đảm bảo sẽ có hiệu quả kinh người. 】
[Ý kiến hay, người anh em, tôi sẽ tặng anh 100 điểm chỉ số IQ như một món quà cảm ơn vì đề xuất phương án hay. 】
[Mmp, trả lại cậu 250 điểm! 】
An Nhàn đã thêm một không gian mới có tên "khu vườn tưởng tượng" trong Hoa Hoa Thế Giới, được sử dụng để triển lãm hình ảnh và video của các khu vườn được tạo ra bởi nhóm fans, để tiến hành bình xét và khen thưởng. Ở phía trên [Khu vườn], các dây leo quấn vào nhau và mỗi một dây leo tương ứng với một khu vực trống. Những khoảng trống này được để lại dành cho các thí sinh dự thi. Những nhận xét tốt, đánh giá không tốt và phần thưởng sẽ làm cho những dây leo mở ra nhiều loại hoa khác nhau, hoa khác nhau đại biểu cho khen thưởng cũng khác nhau.
Đây chỉ là một trong những chức năng bình thường nhất, công năng chân chính làm cho người ta hưng phấn và điên rồ thì An Nhàn tạm thời vẫn chưa tiết lộ tin tức ra.
Có người hỏi: [Minh chủ cũng tham gia cuộc thi đua sao? 】
An Nhàn trả lời: [Nếu tôi cũng tham gia, tôi sợ rằng Hoa Vương nào cũng bị tôi chiếm hết. 】
[Minh chủ, mặc dù anh rất lợi hại nhưng cũng không thể quá tự tin được! Có rất nhiều anh hùng hào kiệt trên thế giới, không có gì để đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện một hoặc hai người kinh tài tuyệt thế, sáng tạo ra một khu vượt xa khu vườn cực kỳ trâu bò kia 】
[Mẹ kiếp, bạn lầu trên không nói được thì thành thật ăn dưa đi, được không? Nửa câu đầu thì còn đúng, câu cuối thì có ý gì? 】
[... Đột nhiên tôi cảm thấy rằng đây có thể là một cuộc thi đua để bộc lộ IQ. 】
[ Cùng cảm nhận. 】
[Minh chủ, anh đổi từ "Khu vườn ảo tưởng" thành "Khu vườn IQ"! luôn đi 】
[Tán thành 】
An Nhàn nhìn nhóm fans trước sau đùa giỡn, cô không nhịn được muốn cười.
Sau khi giao lưu với họ một lúc, cô rời khỏi Internet, sắp xếp lại các loại dược vật luyện chế trong mấy ngày qua, đón Hạ Lẫm cùng nhau đến bệnh viện tâm thần trước, lưu lại Lạc Y cẩn thận và trông coi cánh đồng hoa. Anh ta không thể rời khỏi bản thể quá xa, cũng không muốn hiện thân ở trước mặt người khác, anh hài lòng với việc mỗi ngày ở lại với cỏ cây.
Lái chiếc xe đệm đậu vào Tố Nguyên, An Nhàn mang theo Hạ Lẫm đang trưng ra vẻ mặt vô cảm cùng bước vào trong viện.
Luật sư Phương vội vàng tiến lên chào đón, câu đầu tiên chính là một tin tức xấu: "Minh chủ, thủ tục hợp đồng xảy ra vấn đề."
Hạ Lẫm nhìn chằm chằm vào người này, và ngay sau đó một số thông tin hiện lên trong đầu anh: Phương Thủ Thành, luật sư đại diện của Hạ Lẫm, chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề liên quan đến tinh thạch quặng.
An Nhàn dẫn anh ta đến văn phòng, và Hạ Lẫm cũng không chút để ý thản nhiên đi theo.
“Có vấn đề gì?” An Nhàn bình tĩnh hỏi.
“Có người cố ý kéo dài thời gian công chứng hợp đồng.” Luật sư Phương nén giận nói: “Mỗi lần tôi đến, họ đều lấy các loại lý do khác nhau để thoái thác. Tôi dùng mọi cách gây áp lực với họ nhưng cuối cùng cũng vô ích”.
An Nhàn không ngạc nhiên, với quyền thế của nhà họ Hạ, việc cản trở công chứng chỉ là chuyện nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay . Chỉ là hợp đồng đã được xác minh trực tuyến, bọn họ muốn bóp méo hay bác bỏ cũng không phải dễ dàng làm như vậy được.
Nhưng bọn họ làm như vậy, có thể vô hạn kéo dài thời gian để An Nhàn chính thức tiếp nhận cổ phần, cho đến khi Hạ Lẫm đang "mất tích" bị tuyên bố là đã chết thì bọn họ có thể lấy thân phận người trong gia đình để yêu cầu thừa kế tài sản của anh, quang minh chính đại thưa kiện với An Nhàn. An Nhàn là một người dân bình thường, gần như sẽ không có khả năng thắng kiện.
“Minh chủ, nếu ngài đồng ý, tôi sẽ lập tức biên soạn tài liệu và cáo buộc phòng công chứng giám sát không hiệu quả và sử dụng quyền lực để trục lợi.” Luật sư Phương đã hơn 40 tuổi, vẫn còn có nhiệt huyết của một người đàn ông trẻ tuổi, khó trách tại sao Hạ Lẫm chọn ông ta làm luật sư riêng của mình.
An Nhàn quay đầu lại liếc nhìn Hạ Lẫm đang dựa vào ghế sô pha chán nản nhìn xung quanh.
“Không cần phiền phức, cứ để cho bọn họ kéo dài đi.” Chỉ cần Hạ Lẫm còn sống, quyền sở hữu cổ phần sẽ không thay đổi.
"Tại sao chúng ta phải để cho bọn họ kéo dài thời gian chứ ?"
An Nhàn im lặng nhìn luật sư Phương đang tức giận, không biết làm thế nào để trấn an tấm lòng chính trực không sợ cường quyền của ông.
“Nếu… anh nghĩ khả thi thì hãy làm đi.” An Nhàn cuối cùng cũng bày tỏ sự ủng hộ: “Nếu anh có yêu cầu gì thì cứ đến gặp tôi hoặc tìm quản lý viên khác của Tố Nguyên cũng được”.
“Được!” Luật sư Phương nhìn An Nhàn gật đầu một cái, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi bước ra khỏi văn phòng.
“Người này thực sự không biết tự lượng sức mình.” Hạ Lẫm lạnh lùng nhận xét: “Liệu một luật sư nhỏ như ông ta có thể đối phó được một thế lực có ảnh hưởng đến các bộ máy nhà nước sao? Còn muốn đi tố cáo, đến lúc đó đừng bị người ta làm cho thân bại danh liệt”
An Nhàn đầy ẩn ý nhìn anh: "Ông ta là luật sư của anh, ông ta không biết tự lượng sức mình bảo vệ cũng là bảo vệ quyền lợi của anh đó."
“Vậy hả?” Hạ Lẫm làm như thể không liên quan gì đến anh: “Vậy thì đúng là vất vả cho ông ấy rồi.”
An Nhàn có chút buồn bực, con hàng này rốt cục là đã khôi phục trí nhớ hay là chưa khôi phục nhỉ? Đôi khi nhìn anh trông giống như thay đổi thành một người khác vậy.
“Tôi còn có chuyện, anh tự đi tìm mấy người bạn nhỏ của anh chơi đi.” An Nhàn đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Hạ Lẫm nhìn cô rời đi, ở trong văn phòng buồn chán một lúc, cuối cùng cũng quyết định ra ngoài đi dạo.
Đi qua hành lang, thấy đủ loại biểu hiện kỳ quái trên đường, bệnh tâm thần với tư thế quái dị, thỉnh thoảng lại có người đến chào hỏi nhưng Hạ Lẫm đều từ chối trả lời, không thèm để ý đến họ.
Trong bất tri bất giác đi đến phòng giải trí, tốp năm tốp ba bệnh nhân tâm thần tụ lại giống như hội chợ bất hợp pháp, thần thần bí bí châu đầu ghé tai vào nhau thì thầm.
Hạ Lẫm đứng ở cửa nhìn tất cả mọi chúng sinh, trong lòng sinh ra cảm giác ưu việt rằng ai cũng ngu ngốc một mình ta thông tuệ, thật sự không hiểu sao An Nhàn lại muốn nhận nuôi một đám thần kinh như vậy.
Đúng lúc này, một bàn tay to lặng lẽ đặt lên trên vai Hạ Lẫm, Hạ Lẫm đang muốn né tránh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện bàn tay kia giống như cái kìm kẹp chặt trên vai của anh. Quay đầu nhìn lại, anh chợt thấy một khuôn mặt xấu xí hằn lên những nếp nhăn.
“Mục Mục!” Hạ Lẫm buột miệng thốt lên, ngay sau đó lại lập tức im miệng.
Mục Cổ nhỏ giọng nói: "Đại bảo bối, tôi đã học được một chiêu lớn. Cậu có muốn biết hay không?"
Đại, bảo, bối!
Đây là cái xưng hô quỷ gì thế!
Trước đây An Nhàn nói với bên ngoài Hạ Lẫm là "Bối Gia", nhưng sau một thời gian dài ở với bệnh nhân, anh bèn có biệt danh "đại bảo bối" này.
“Buông ra!” Hạ Lẫm đằng đằng sát khí trừng mắt anh ta.
Mục Cổ không hề hay biết, một là bởi vì anh ta quá ngốc nghếch và trong sáng, hai là bởi vì thực lực của anh ta, thật sự mạnh mẽ đến biến thái, một nửa Hạ Lẫm thức tỉnh không phải là đối thủ của anh ta.
“Tôi biết cậu rất muốn biết.” Mục Cổ đắc ý nói: “Nói cho cậu biết, tôi đã học được bí kíp qua cửa của người phàm!
“Cái gì?” Sát khí trong mắt Hạ Lẫm lập tức bị loé sáng thay thế.
“Hê hê, đi theo tôi, tôi sẽ dạy cho cậu.” Mục Cổ vỗ vỗ ngực, vô cùng hưởng thụ cảm giác được đại bảo bối sùng bái.
Hạ Lẫm gật đầu liên tục, thay đổi phong cách trong một giây.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi công chiếm thế giới người phàm!” Mục Cổ nhắm thẳng về phía trước, ý chí phát “điên”.
“Đi thôi!” Hai mắt Hạ Lẫm lấp lánh, tinh thần chiến đấu sôi trào, anh đi theo Mục Cổ sải bước chạy về phía phòng giải trí.