Hạ Lẫm theo phản xạ mà ôm lấy eo An Nhàn, và dán mặt vào ngực cô, tìm cảm giác an toàn. Không đợi An Nhàn trả lời, anh lại bỗng nhiên buông ra tay, trong mắt hiện lên một tia ảo não, quay đầu đi, khuôn mặt ra vẻ lạnh lùng.
"Anh không sao chứ?" An Nhàn nhìn anh chăm chú, muốn từ trên người anh tìm ra bằng chứng chứng minh anh ta bị tâm thần.
Hạ Lẫm lạnh lùng liếc cô một cái, ra lệnh: "Tôi đói bụng, đi lấy thức ăn cho tôi đi."
An Nhàn nheo mắt, vươn tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lên đẩy về phía nhà bếp: "Tự mình tìm thức ăn đi."
Hạ Lẫm quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt sắc bén, trong lòng giận dữ: Sao cô dám thô lỗ với tôi như thế, cô có biết tôi là ai không?
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của An Nhàn, lệ khí trên người anh lập tức biến mất không một chút dấu vết, theo bản năng chấp nhận sự sắp xếp, cộp cộp cộp bước vào phòng bếp, thuần thục hâm nóng thức ăn, sau đó đặt đồ ăn lên bàn, vui vẻ la lên: "Ba ba, tới ăn cơm đi."
Vừa dứt lời, Hạ Lẫm lại dại ra, vẻ mặt trống rỗng, trong đầu đao quang kiếm ảnh bay phấp phới như thể anh vừa làm một chuyện ngu xuẩn không thể nào chấp nhận được.
An Nhàn kỳ quái liếc nhìn anh, vẫn rất ngoan ngoãn nha.
Khuôn mặt Hạ Lẫm xới cơm với biểu cảm không cảm xúc, trong lòng đã ném bản thân mình từ vũ trụ bên này tới vũ trụ bên kia. Để không làm cho mình có vẻ ngu ngốc hơn, anh chỉ có thể giả vờ là không có việc gì.
"Ngày mai tôi sẽ đưa anh trở lại bệnh viện tâm thần." An Nhàn đột nhiên nói.
Cái gì? Bệnh viện tâm thần? Anh có chỗ nào giống với người bị bệnh tâm thần đâu? Hạ Lẫm hoài nghi không dám tin nhìn chằm chằm An Nhàn, cảm thấy chỉ số IQ và tôn nghiêm của anh đã bị xúc phạm rất lớn.
An Nhàn không chú ý đến vẻ mặt của anh vẫn còn nói: "Mấy ngày tiếp theo tôi sẽ rất bận và tôi không có thời gian để chăm sóc anh. Nếu anh ở trong bệnh viện tâm thần, sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Hạ Lẫm không thể hiểu nỗi tại sao bản thân mình ở trong bệnh viện tâm thần sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chẳng lẽ anh thật sự là người bị tâm thần? Không, anh tuyệt đối không tin điều đó!
Nhanh chóng quét sạch thức ăn trên bàn, Hạ Lẫm lắc mình một cái và biến mất khỏi phòng ăn, ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng phịch một cái, cánh cửa bị khóa lại.
An Nhàn: "..."
Như này là bị làm sao vậy? Trước kia không phải rất thích ở trong bệnh viện tâm thần sao?
Hạ Lẫm đang nằm trên giường, suy nghĩ lại về lời nói và hành động của mình, thực đúng là giống một kẻ bệnh tâm thần!
"Chết tiệt! Cái quái gì đang diễn ra vậy?" Hạ Lẫm đấm một quyền vào cái tủ ở đầu giường, ngăn kéo phía trên bị bung ra. Anh quay đầu lại và thoáng thấy thứ gì đó trong ngăn kéo.
Anh mở ngăn kéo ra, nhìn thấy mấy cái bình sứ, một quyển album và một con chip.
Đầu tiên Hạ Lẫm lấy quyển album ra, tuỳ tay lật ra một tò, ngay lập tức trước mắt xuất hiện một hình ảnh 3D sống động. Hình ảnh cho thấy An Nhàn đang bay với dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, huyết lệ bắt mắt. Lật qua một tờ khác, vẫn là An Nhàn, y đang bơi ở trong biển, dáng người tuyệt đẹp và thản nhiên thư thái. Lật hết từng tờ từng tờ một, tất cả đều là bóng dáng của một người.
"Thì ra.. là thích y sao?" Hạ Lẫm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh 3D sống động trước mặt, cảm giác nóng lên lại xuất hiện từ ngực anh một lần nữa.
"Ha." Anh cong khoé miệng lên, cười nhạo: "Anh cũng thật sự đáng thương, lại đi thích một người cùng giới tính."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi bóng người trong ảnh. Anh có thể nhớ tới ký ức có quan hệ với y rất tốt đẹp nhưng lại rất đơn điệu. Bởi vì tình cảm không được đáp lại, băn khoăn quá nhiều, tâm tư lại quá nặng. Ngược lại, thiếu đi sự tự nhiên cùng tiêu soái*.
*Tiêu soái: Cởi mở, thoải mái
"Quên đi, về sau cũng không phải phiền não nữa rồi. Tôi sẽ không bị thu hút bởi một người đồng giới." Hạ Lẫm ném album trở lại vào ngăn kéo và tự cổ vũ cho mình.
Vào đêm đó, Hạ Lẫm một mình chạy ra khỏi ngôi nhà nhỏ, dự định sẽ thả bay mình, làm một con hùng ưng tự do, không lo, không phiền.
Một tiếng đầu tiên, tâm trạng của anh vẫn rất vui vẻ, hai tiếng, anh bước đi nhanh như gió, ba tiếng sau, bụng anh đói kêu vang, bốn tiếng sau, anh ăn gà nướng mà lông cũng chưa nhổ sạch, trong lòng nhớ lại bữa tiệc lớn ngày hôm qua, năm tiếng sau, anh lạc đường.
Ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, nhìn dãy núi liên miên nhấp nhô ở xa xa, Hạ Lẫm không những không cảm nhận được niềm vui sướng của tự do, mà còn rơi vào tình trạng bàng hoàng mờ mịt không biết phải quay về đâu.
Một tia nắng đến từ đường chân trời, bao phủ trái đất lạnh lẽo bằng một lớp ánh sáng vàng.
Hạ Lẫm giơ tay che ở trước mắt, lẩm bẩm nói: "Trời đã sáng.."
"Chơi đủ rồi, có thể về nhà được chưa?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, anh nhìn thấy y.
Đứng ở dưới ánh mặt trời, trền người đầy ấm áp, xua tan cái lạnh sáng sớm.
Hạ Lẫm ôm chầm lấy y, ngửi mùi hương chỉ thuộc về y. Trái tim trống rỗng kia trong nháy mắt cảm thấy kiên định.
"Ba ba.." Giọng điệu hơi dừng lại, ngay sau tự sa ngã mình thở dài: "Con đói bụng."
Hạ Lẫm không nghĩ rằng có một ngày anh cũng sẽ vì một bữa cơm mà phải khom lưng cúi đầu.
"Đi thôi, về nhà." An Nhàn kéo anh dậy đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Hạ Lẫm không nhanh không chậm đi theo phía sau y, nhìn bóng dáng y, có chút hiểu rõ tại sao trước đây anh lại thích y.
Trên người người này có tất cả những phẩm chất mà anh thích.
Ôn nhuận như ngọc, tự nhiên như gió, bao dung như biển, đẹp như hoa. Cảm giác phù hợp này làm cho anh cảm thấy quyến luyến không thôi.
Đáng tiếc, giới tính quyết định định vị.
Làm bạn thì có thể nhưng anh sẽ không bao giờ tìm một người đồng tính làm bạn lữ.
Tác giả có vài điều muốn nói:
Hạ Lẫm tinh tế ------
Khi cho ăn: "Ba ba~"
Khi si mê: "Hoa Hoa~"
Khi một mình: "Huh~"