Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227 - Khi Tinh Phân Tiến Hành (1)

Chương 227 - Khi Tinh Phân Tiến Hành (1)
Chương 227 - Khi Tinh Phân Tiến Hành (1)

Hạ Lẫm cuộn tròn ở trong chăn, cơ bắp căng chặt, cả người chìm vào thống khổ trong giấc mơ, từng hình ảnh hỗn loạn xuất hiện, có rất nhiều người lạ mặt, bay lên trời, chui ra khỏi mặt đất, đao quang kiếm ảnh giống như đến từ một thế giới khác. Anh rơi vào trong biển, nhìn những con sóng vỡ tan, tùy ý để bản thân bị nuốt chửng trong cơn giận dữ, sau đó..

Hạ Lẫm đột nhiên mở mắt ra và xoay người dựng dậy. Đôi mắt sắc bén của anh nhanh chóng quét mọi thứ xung quanh. Nhìn vào căn phòng quen thuộc mà xa lạ này, trí nhớ như được bao phủ bởi một tầng sương mù và rất nhiều chuyện đều không thể nhớ nổi.

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó liền thấy một người đẩy cửa bước vào.

"Anh tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào trên người không thoải mái hay không?" An Nhàn đi đến mép giường, theo thói quen dùng thần thức xem xét tình huống của anh, nhưng cô không để ý thấy khi thần thức chạm vào thân thể của Hạ Lẫm, trong mắt của anh hiện lên một tia ánh sáng khác thường.

"Dường như không có vấn đề gì lớn." An Nhàn vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: "Anh đi rửa mặt đi, chuẩn bị xuống ăn cơm thôi."

Nói xong, cô xoay người và lập tức bước ra khỏi phòng.

Hạ Lẫm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào bả vai mà An Nhàn vừa chạm vào, rồi nhìn về cánh cửa đóng kín, suy nghĩ một lúc, nhảy xuống giường, đi vào toilet và nhìn chính mình ở trong gương.

Một cái đầu tóc ngắn, lông mày thưa thớt, hai mắt thon dài.. Anh chạm vào mặt mình, luôn cảm thấy đây không phải là vẻ ngoài thật sự của anh.

"Hạ Lẫm.." Anh không chắc chắn lẩm bẩm một tiếng: "Tôi tên là ' Hạ Lẫm ' sao? Người vừa nãy kia.."

An Nhàn -- cái tên đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh và trái tim hình như có chút nóng lên.

Ra khỏi toilet, Hạ Lẫm theo hơi thở của người nọ tiến về nhà ăn ở dưới lầu. Một mùi cơm nồng đậm bốc ra từ phòng bếp và thông qua cánh cửa kính có thể thấy rõ dáng vẻ bận rộn của An Nhàn.

Cảnh tượng quen thuộc, con người quen thuộc, cuộc sống kiểu này dường như đã trở nên rất quen thuộc đối với anh, một số trí nhớ mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng. Hạ Lẫm rất tự nhiên ngồi vào vị trí của mình và rơi vào suy ngẫm.

"Anh ngẩn người làm gì đó? Ăn cơm đi." Một bát cơm trắng thật lớn được đưa đến trước mặt anh, chiếm hầu hết tầm nhìn của anh, mùi thơm ngào ngạt của gạo đập thẳng lên mặt Hạ Lẫm.

Hạ Lẫm từ trong suy tư lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, theo bản năng gọi: "Ba ba.."

Anh vừa gọi người ta là cái gì?

Ba ba.. Ba ba.. Ba ba..

Biểu cảm của Hạ Lẫm sững lại ngay lập tức, không thể chấp nhận được hai từ vừa rồi là do chính miệng mình nói ra.

"Có chuyện gì vậy?" An Nhàn nhìn về phía anh, chờ đợi những câu nói tiếp theo.

"Không có gì." Mặt Hạ Lẫm không có cảm xúc trả lời, tự hỏi tại sao y không hề ngạc nhiên khi anh ta gọi cô là ba ba. Chẳng lẽ ngày thường mình đều kêu y là ba ba như vậy sao? Không, không thể nào, anh tuyệt đối không tin có chuyện đó!

An Nhàn cũng không hề hỏi nhiều, chỉ là cảm thấy anh có vẻ hơi khác so với bình thường. Lúc nãy, khi cô nhìn thấy anh ngồi ở trong phòng, anh tựa như một con dã thú bị thương đầy cảnh giác và phòng thủ. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với cô.

Nếu anh khôi phục trí nhớ, hẳn là sẽ không gạt cô, nếu anh không khôi phục trí nhớ, thì màn trình diễn của anh.. có, có hơi quá "lão luyện*".

*Lão luyện: Già giặn kinh nghiệm

Sau khi ăn xong, An Nhàn đặt chén đũa vào máy rửa chén. Khi cô bước ra khỏi phòng bếp thì thấy Hạ Lẫm chắp hai tay sau lưng đi lang thang trong phòng khách, như thể anh đang tuần tra lãnh thổ vậy.

"Nếu anh cảm thấy buồn chán, có thể xem TV, hoặc là cùng Sư Vệ đi ra ngoài chạy đua." An Nhàn đề nghị nói.

"Còn anh thì sao?" Hạ Lẫm quay đầu lại nhìn về phía cô.

"Tôi phải đi làm, có lẽ phải tới 10h tối mới xong công việc, trong tủ lạnh còn thức ăn đó, khi nào anh thấy đói bụng thì lấy nó ra rồi hâm nóng lại là ăn được thôi." Sau khi dặn dò xong, An Nhàn đi thẳng đến phòng luyện dược.

Nhìn cô rời đi, Hạ Lẫm nhíu nhíu mày, bước đến ghế sô pha ngồi xuống, tùy tay bật màn hình ở trên tường. Tin tức về trận Asser đang được phát trên màn hình. Người đại diện quân đội của hai nước đang được phỏng vấn, phân tích trận chiến và công bố một số hình ảnh sau chiến tranh.

Khuôn mặt Hạ Lẫm lạnh lùng, nắm đấm của anh siết chặt, một cơn giận dữ không thể giải thích được nổi lên trong lòng. Trong đầu nhiều mảnh ký ức ngắn hiện lên lộn xộn, thân phận của anh, quá khứ của anh, những việc anh đã trải qua.. từng chút từng chút đan xen vào nhau, chợt lóe một cái rồi lướt qua.

Hạ Lẫm ôm đầu và trong cổ họng phát ra các loại âm thanh đang bị kiềm nén. Anh cảm giác như có một vài đoạn trí nhớ hoàn toàn khác nhau, hình như đúng mà hình như lại sai, không thể phân biệt.

Tin tức vẫn đang phát nhưng ý thức của Hạ Lẫm đã tự do trôi đi..

Buổi tối, An Nhàn từ phòng luyện dược đi ra, phát hiện phòng khách tối om, chỉ có màn hình TV vẫn lập lòe, một bóng người ngồi ở trên sô pha, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình.

An Nhàn mở đèn: "Hạ Lẫm.." Giọng nói đột nhiên im bặt, cô nhìn thấy mái tóc của người nào đó đã dài hơn mười cm một cách quỷ dị, lòa xòa ở trên vai.

Cô đã kiểm tra ngày hôm nay, chắc chắn xác định cô chỉ ở trong phòng luyện dược bảy hoặc tám giờ chứ không phải là bảy, tám tháng. Tại sao tóc của anh mọc dài lại nhanh như vậy?

Hạ Lẫm quay đầu lại, lộ ra một gương mặt nhăn nhó như mặt quỷ. An Nhàn đang muốn dò hỏi, bỗng nhiên nghe được tiếng sôi ùng ục phát ra từ bụng của ai đó. Cô cảm thấy bất lực, bước đến gần anh và nói: "Không phải tôi đã nói với anh là khi nào đói bụng thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng rồi ăn hay sao?" Bản thân đã bụng đói cồn cào mà còn không biết tìm cái gì để ăn, thật không biết nói anh ra sao!

Bình Luận (0)
Comment