An Nhàn đẩy nhẹ Hạ Lẫm đang đứng chặn ở cửa, bưng khay và mâm đi thẳng vào trong bếp. Hạ Lẫm ở bên cạnh cô lắc lư giống như một con bướm, vẫy một đôi vô hình như đang chứng minh sự tồn tại của mình.
Nhìn cậu ra sức làm vài chuyện xuẩn ngốc trong vài phút, An Nhàn nhịn cười, từ trong ngực lấy ra một phong bì lì xì, nhét vào trong tay cậu
Hạ Lẫm mở bao lì xì đó ra, từ bên trong lấy ra một thẻ tiền tiêu vặt cho trẻ em sử dụng. Mỗi tháng có giới hạn sử dụng là 10000 điểm (có thể sửa đổi), mỗi lần sử dụng hơn 1000 điểm thì phải có sự xác nhận của phụ huynh, dưới 1000 điểm thì có thể thực hiện các cuộc giao dịch mà không cần mật mã.
"Có cái thẻ này, về sau nếu muốn ăn gì hay thích một món đồ nào đó thì có thể tự mình mua lấy." Toàn thân An Nhàn đều toát lên vẻ hiền từ, ân cần của một người cha hiền.
Hạ đại bảo bối đơn thuần đặt một dấu hôn lên chiếc thẻ rồi sau đó nâng niu nhẹ nhàng đặt tấm thẻ kia bên hông mình. Sau đó, anh xoay người lại, nhanh chân chạy lên lầu. Không lâu sau lại chạy xuống, hai bàn tay đặt phía sau lưng mình, cọ cọ đến gần bên người An Nhàn, cười cười thần bí nói: "Ba ba, con cũng món quà muốn tặng cho người."
"Thật sao?" An Nhàn thuận miệng hỏi: "Món quà gì thế?"
Hạ Lẫm đưa hai tay trước mặt cô tựa như đang dâng lên một món quà rất quý giá, cười nói: "Tặng cho người đấy."
Điều đầu tiên An Nhàn nhìn thấy đây chính là một cái túi được may lại từ những mảnh vải vụn khác nhau. Nhìn kĩ hơn thì có thể đoán ra những mảnh vải bố này chủ yêu được lấy từ trang phục của những người bảo vệ, trang phục của bệnh nhân, khăn tay, rèm cửa, v. V.. Ở giữa chiếc túi thì lấy từ những mảnh vải khác màu hợp thành một cái hình mặt cười, cạnh đó cũng có các vết may có thể nhìn thấy rõ ràng. Miệng túi được một sợi dây thừng màu đỏ may xuyên vào và buộc thành một chiếc nơ con bướm, thủ công mặc dù thô ráp nhưng rất có cá tính.
An Nhàn nhận lấy cái túi, gỡ chiếc nơ được đính trên miệng túi rồi lấy một món quà từ bên trong túi ra. Cầm trên tay thì có vẻ đây là một vật khá mềm mại, nhìn kĩ vào lại thấy đây là một đôi tất được đan bằng len màu lam, ở giữa được đan thành hình một đóa hoa màu đỏ. Màu sắc diễm lệ khá đẹp, thủ công cũng rất tinh tế và tỉ mỉ. Trừ đi vẻ ngoài không hợp với mắt thẩm mĩ của người bình thường thì còn lại chẳng có một khuyết điểm nào hết.
Nhìn đôi tất này im lặng một lúc lâu, An Nhàn nghi ngờ hỏi: "Đôi tất này là anh đan à?"
"Đúng vậy." Hạ Lẫm gật đầu liên tục, ánh mắt chờ mong nhìn về cô: "Ba ba có thích nó không?"
".. Ừm, cũng không tệ." Thật không thể tưởng tượng ra hình ảnh cầm cây kim đân từng chỗ để may ra đôi tất này của người nào đó.
"Thật tốt quá đi mất!" Ngay lập tức mặt mày Hạ Lẫm hớn hở rồi lại từ trong túi lấy ra một đôi tất cùng kiểu dáng với đôi của An Nhàn nhưng nó có màu đỏ và ở giữa được đan thành hình một đóa hoa màu lam: "Nhìn này, con cũng có một đôi giống với ba này, Bobby nói, đây là" trang phục của cha và con "tràn đầy tình yêu thương đấy.
An Nhàn:"... "
Thật là ngốc.. đến đáng yêu mà.
Nhẹ nhàng vuốt ve đôi tất trên tay, tuy rằng màu sắc có hơi chói mắt một chút, nhưng loại vải này cũng có vẻ không tệ, rõ ràng cái này không phải là dùng vật liệu thừa ở bên ngoài ghép nối như món quà làm bằng túi kia. Trong lòng An Nhàn lại kỳ quái, một đồng tiền trên người Hạ Lẫm cũng không có, vậy những sợi len dệt tất này từ đâu tới?
An Nhàn cũng không kìm nén lại bèn hỏi.
Hạ Lẫm nghĩ một chút rồi bẻ ngón tay nói:" Giúp Hướng Phi sửa sang lại thư viện, nhận được 101 điểm; nghe Bobby đọc thơ nhận được 30 điểm; làm trợ lý cho giáo sư Donald nhận được 62 điểm; cùng chơi trò chơi với Tất Do nhận được 15 điểm; giúp đỡ Hồng Trần hóa trang và chụp ảnh, nhận được 444 điểm.. "
An Nhàn mỉm cười trong suốt khoảng thời gian nghe Hạ Lẫm nói.
".. Con nhận được tổng cộng là 2669 điểm, sau đó đặt hàng mua 2 bộ len sợi mất 2888 điểm. "Hạ Lẫm nói tiếp:" Hướng Phi giúp con bù vào 219 điểm còn thiếu nên con lại giúp chú đầu bếp cắt đồ ăn trong 2 ngày nhận được 220 điểm rồi lấy số tiền đó trả cho Hướng Phi nên cuối cùng chỉ còn lại 1 điểm. "
Nghe những lời Hạ Lẫm vừa nói, An Nhàn dần dần thu lại vẻ tươi cười trên mặt, thay vào đó là trong lòng xúc động không nói nên lời ẩn ẩn hiện lên trong sâu thẳm trái tim mình. Nếu là trước kia, anh có thể tiện tay mua đồ hơn mấy trăm điểm hay thậm chí là hàng vạn điểm. Còn bây giờ, anh lại vì một đôi tất phải làm việc thật chăm chỉ, lấy hết khả năng mình có thể làm được, mặc kệ sự sai khiến của người khác.
Danh lợi phú quý đều như mây bay, chỉ có tấm lòng son nặng tựa ngàn cân.
Hạ Lẫm quên đi quá khứ khiến chi An Nhàn thật sự yêu thích.
Buổi tối, sau khi An Nhàn tắm xong thì cô lại mang đôi tất có phần rực rỡ kia dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của Hạ Lẫm.
Bốn bàn chân, hai đôi tất một xanh một đỏ cùng nhau đứng chung một chỗ, đâu đâu cũng thấy tràn đầy niềm vui.
Hạ Lẫm vui vẻ chụp lại một bức ảnh về chúng, cẩn thận cất giữ nó vào giữa quyển sách, thầm nói rằng sẽ mãi mãi trân quý nó như báu vật.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Lẫm tỉnh lại, nhìn trên chân mình là một đôi tất đỏ chói cùng một đóa hoa màu lam ở giữa đến cay mắt thì ngay lập tức tháo chúng ra, tiện tay vứt đi trên mặt đất.
Xoay người nhảy xuống giường, anh vô tình nhìn thấy trên đầu giường của mình có một quyển sách đang mở ra và cũng có một tấm ảnh được đặt ở giữa. Sững sờ một lúc thì lại nghiêm mặt đi đến chỗ vừa vứt đôi tất nhặt chúng lên rồi một lần nữa mang lên chân của mình.
Rõ ràng trông nó rất xấu và ngốc nghếch nhưng không biết vì sao lại không nỡ vứt chúng đi.
Sau khi rửa mặt xong, Hạ Lẫm đi xuống lầu thì tìm thấy An Nhàn đang loay hoay, bận rộn trong bếp, rồi lại vô tình nhìn xuống đôi bàn chân của cô. Trên đôi chân đẹp đẽ đấy đang mang một đôi dép lê màu xám, theo đó cũng dễ dàng nhìn thấy một mảng màu xanh lam ở bên trong đang ẩn ẩn hiện hiện.
Ngay cả Hạ Lẫm cũng không biết trên môi mình bỗng nhiên nở một nụ cười.
" Tới đây ăn sáng nhanh đi, sau khi ăn sáng xong, thì đến đến Tố Nguyên cùng tôi. "An Nhàn nghe được tiếng bước chân của Hạ Lẫm thì liền nói, cũng không nghoảnh mặt lại nhìn anh.
" Vâng, ba ba."Giọng nói ngọt ngào, hào hứng của Hạ Lẫm trả lời cô.
Những ngày gần đây, một nhóm người bệnh lần lượt được người thân đón về nhà, phần còn lại là không có người nhà hoặc là bị người nhà vứt bỏ. Là người đứng đầu của Tố Nguyên, An Nhàn cũng đã chuẩn bị quà tặng đầu năm cho họ.