Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 248 - Chương 248 - Thăng Cấp Cuồng Nhân (1)

Chương 248 - Thăng cấp cuồng nhân (1)
Chương 248 - Thăng cấp cuồng nhân (1)

Trung tâm đánh giá tư cách trình độ dược sư ở phành phố Vụ Hư là một khu nhà có cơ cấu chứng thực thẩm quyền quốc tế, tất cả dược sư từ đại học tốt nghiệp chính quy, đạt được giấy chứng nhận cấp ba đều có thể xin tham gia thi bình xét cấp bậc, cấp ba là tiêu chuẩn thấp nhất để tham gia cuộc thi bình xét cấp bậc.

Chức danh của An Nhàn ở bên ngoài là trị liệu sư cấp ba. Nói một cách chính xác, giữa trị liệu sư và dược sư có thể hoán đổi cho nhau, không có giới hạn quá mức nghiêm khắc. Chỉ là nếu so sánh thì địa vị của dược sư sẽ cao một chút. Ở thời đại này phần lớn bệnh tật đều có thể dùng dụng cụ kiểm tra đo lường phát hiện ra, trị liệu sư chỉ cần phân tích số liệu, chẩn đoán chính xác bệnh tình, rồi sau đó đem trị liệu phương án giao cho dược sư tiến hành phối dược là được.

Trị liệu sư giống nhau đều sẽ kiêm tu luyện dược, thuần túy trị liệu sư chỉ có thể làm trợ thủ một loại phụ trợ công tác, trừ phi là cái loại này tinh thần lực đạt tới A cấp trở lên cao cấp trị liệu sư.

Lạc Y lúc sinh thời chính là kiêm tu luyện dược, trị liệu sư bởi vì cấp bậc tinh thần lực không cao, nếu lúc trước ghi danh dược sư chuyên nghiệp thì tất nhiên số điểm không đủ.

Cho nên, lần này An Nhàn không lựa chọn bình xét cấp bậc trị liệu sư mà trực tiếp lựa chọn bình xét cấp bậc dược sư.

Khi An Nhàn mang theo mắt kính bảo vệ đi vào trung tâm đánh giá, những người dự thi khác đã đợi mười mấy hai mươi phút ở đại sảnh rồi. Sân thi củae dược sư và trị liệu sư đều ở trong trung tâm sát hạch, chỉ là con đường đi vào khác nhau. Trước khi vào bàn thì dược sư và trị liệu sư tham gia thi bình xét cấp bậc đều tụ tập ở trong đại sảnh.

An Nhàn nhìn lướt qua, ước chừng có năm mươi mấy người. Có ba năm người tụ tập ở bên nhau nói chuyện phiếm, có người an tĩnh đợi ở một bên, phân biệt ranh giới rõ ràng, vẻ mặt biểu cảm cũng khác nhau.

Nhìn thời gian, còn khoảng mười phút nữa mới bắt đầu bài kiểm tra, vì vậy An Nhàn tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thuận tiện dùng thần thức thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Lạc Y vẫn áp sát trên lưng cô, tò mò nhìn chung quanh.

“Hi, xin chào.” Lúc này, một giọng nói nhiệt tình từ bên cạnh truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của An Nhàn.

An Nhàn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người thanh niên hai mươi mấy tuổi đứng ở trước người cô, lộ ra tươi cười xán lạn với cô.

“Anh cũng chỉ có một mình tới tham gia thi sao?”

An Nhàn gật gật đầu, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, nhưng lời nói tiếp theo của người thanh niên lại làm cô nhìn liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Làm quen một chút nhé, tôi là Bách Độ.” Thanh niên triều cô vươn tay.

Bách Độ? Tên hay.

An Nhàn duỗi tay bắt tay với anh ta: “Chào anh, tôi là Lạc Y.”

Bách Độ ngồi xuống bên cạnh cô, không ngừng đánh giá cô: “Sao tôi cứ cảm thấy anh rất quen mắt nhỉ, có phải đã gặp ở đâu rồi không?”

Không đợi An Nhàn đáp lại, anh ta bỗng nhiên kích động kêu lên: “A, anh cũng đeo nhẫn Minh chủ à. Nhìn này, tôi cũng có!”

Bách Độ khoe chiếc nhẫn trên ngón tay mình ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khi gặp được người cùng sở thích: “Thật trùng hợp, chúng ta đều là fans Minh chủ.”

An Nhàn: “……”

Với sự nổi tiếng ngày càng tăng, những vật phẩm đã từng xuất hiện trên người cô đều bị nhóm fans coi là tiêu chí chứng thực thân phận, các loại hàng nhái cao cấp ùn ùn không dứt lần lượt xuất hiện. Hiển nhiên, người thanh niên trước mắt này đã coi nhẫn trữ vật thật của cô là hàng giả mô phỏng ra.

Bách Độ không để ý đến sự thờ ơ của An Nhàn, hứng thú bừng bừng hỏi: “Anh ở đoàn nào thế?”

Đoàn gì cơ?

An Nhàn hỏi lại một câu: “Vậy còn anh?”

“Tôi là đoàn Thiểm Vĩ! Nhìn này!” Bách Độ đột nhiên đứng lên, kéo áo khoác của mình xuống để lộ ra áo thun ở bên trong, chiếc áo thun có in hình chú cá Thiểm Vĩ dễ thương.

An Nhàn: “……” Nếu không phải địa điểm không đúng, cô thật sự cho rằng cô gặp phải bệnh nhân của mình.

Bách Độ làm lơ ánh mắt khác thường xung quanh duỗi cổ nhìn lại, truy vấn nói: “Anh thì sao? Là đoàn nào thế?”

An Nhàn: “…… Anh cảm thấy thế nào?”

Bách Độ xoa xoa cằm, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ngay sau đó búng tay một cái: “Tôi cảm thấy anh là fans đoàn cận vệ!”

Kia lại là cái quỷ gì? Rốt cuộc nhóm fans của cô có bao nhiêu đoàn vậy?

An Nhàn trấn định hỏi: “Làm sao biết được?”

“Tôi chỉ là đeo nhẫn Minh chủ, mặc đồng phục Thiểm Vĩ, mà anh lại hoàn toàn cos play theo Minh chủ.” Bách Độ tràn đầy tự tin nói: “Nhìn mái tóc dài, trang phục, chiếc nhẫn, vòng cổ, khí chất, giọng nói của anh… Thật sự là cosplay tất cả như vậy, đây tuyệt đối là fans chân chính á!”

Nói xong, anh ta còn duỗi tay vuốt vuốt tóc của cô, tấm tắc khen ngợi: “Thế mà lại không phải là tóc giả? Tóc dài như vậy chắc chắn anh đã nuôi rất lâu rồi phải không?”

An Nhàn: “……”

Buông móng vuốt của anh ra đi, tôi sẽ thừa nhận anh là fans của tôi.

“Đúng rồi, hôm nay anh tới tham gia kỳ thi dược sư hay là trị liệu sư?” Bách Độ thể hiện tình cảm thân thiết của nhóm fans với An Nhàn.

“Dược sư.” An Nhàn lời ít ý nhiều trả lời lại.

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” Bách Độ vui sướng nói: “Năm ngoái tôi vừa mới tốt nghiệp, năm nay vừa lúc thi cấp bốn, anh cũng thi cấp bốn chứ?”

An Nhàn gật gật đầu không tỏ ý kiến gì khác.

“Vậy chúng ta so sánh thi xem ai có thể qua được nhé? Người nào thi bị rớt thì phải mời người kia ăn cơm, nếu đều thi qua hết, vậy thì chúng ta góp tiền đi ăn một bữa tiệc lớn!” Bách Độ cảm thấy ý tưởng này thật sự quá tuyệt vời.

“Đã thi bị rớt rồi còn phải mời ăn cơm, có phải quá thê thảm hay không?”

“Anh nói cũng đúng nhỉ.” Bách Độ lập tức sửa miệng: “Vậy người thi đỗ mời khách.”

“Nếu đều không thi đỗ thì sao? Ai mời đây?” An Nhàn cũng nhàm chán, cố ý đùa anh ta.

Bách Độ u oán nhìn cô: “……”

An Nhàn cười cười, đang định an ủi anh ta một chút thì bỗng nhiên nghe thấy một đoạn loa phát thanh truyền đến: 【 Mời mọi người tham gia kỳ thi bình xét cấp bậc dược sư chuẩn bị sẵn sàng, từ lối đi phía bên phải tiến vào trường thi. 】

“A, đã đến giờ.” Bách Độ không nói chuyện phiếm nữa, cùng An Nhàn đi về phía lối đi bên phải.

Bách Độ đi ở phía trước An Nhàn, dẫn đầu đi qua lối vào rà quét trước, ngay sau đó xoay người chuẩn bị chào An Nhàn, vừa lúc nhìn thấy cô gỡ xuống kính bảo vệ, để lộ khuôn mặt thật.

Cả người Bách Độ ngây dại sững sờ.

Má ơi, má ơi, má ơi, má ơi má ơi! Anh ta nhìn thấy gì? Chân thân của Minh chủ?

“Đi thôi, đi thi thôi, xem ai có thể vượt qua.” An Nhàn đối anh ta cười cười.

Má ơi, má ơi, má ơi, má ơi má ơi! Lúc nãy anh ta vừa mới nói gì đó? Muốn so sánh?

An Nhàn lướt qua Bách Độ, bước về phía trường thi của cô.

Má ơi, má ơi, má ơi, má ơi má ơi! Minh chủ ở cùng một trường thi với anh ta, cũng là thi cấp bốn!

Bình Luận (0)
Comment