An Nhàn có thể tránh được dụng cụ kiểm tra đo lường, nhưng chưa chắc có thể thoát được sự dò xét của cao thủ có tinh thần siêu cấp. Trong thần thức của cô, có hơn 80 cao thủ cấp A trong tòa thị chính to lớn này, còn có hai gã cường giả cấp S. Một trong số đó chính là Kim Tử Dương đã từng gặp mặt một lần, đương nhiệm chủ tịch Liên Minh và Vệ Kinh Phong - cường giả cấp S bên người anh ta hình như là chỉ đứng sau Hạ Lẫm.
Vốn ban đầu An Nhàn định chờ đến buổi tối để cho các nhân vật lớn này đều rời đi mới ra tay. Kết quả, bọn họ lại chuẩn bị ngủ lại ở trên gác xép phòng cao nhất trên đỉnh tòa nhà! Nếu không phải thời gian gấp gáp thì cô có thể đợi một chút nhưng ngày mai cô phải tham gia sát hạch ở thành phố Vụ Hư, cô thực sự không muốn lăn lộn qua lại.
Hai gã cường giả cấp S.. Trong mắt An Nhàn hiện lên một mạt nhuệ khí, vậy thì cứ thử xem đi.
An Nhàn nuốt vào một quả ẩn thân đan, dẫm lên vách tường lao về phía trước, giống như con khỉ vượn, uyển chuyển nhẹ nhàng bò lên cao, ngay sau đó mở một cửa sổ trên tầng năm chui vào. Có một thiết bị cảm ứng trên cửa sổ, có thể phát hiện ra sự dao động tinh thần của các sinh vật, nhưng An Nhàn đã vượt qua suôn sẻ, cũng không chạm vào bất kỳ báo động nào.
Còn Lạc Y, trực tiếp xuyên tường đi vào, so với An Nhàn càng nhẹ nhàng hơn.
An Nhàn xuyên qua hành lang, đi theo hai gã nhân viên giao cơm đi vào thang máy, thật trùng hợp, bọn họ đúng là đi đưa bữa ăn khuya cho Kim Tử Dương và Vệ Kinh Phong.
Đi theo hai người phía sau, trải qua tầng tầng kiểm tra cùng kiểm tra đo lường, An Nhàn và hai gã nhân viên giao cơm cùng nhau đứng ở cửa phòng, đối mặt cửa là hai gã vệ sĩ cuối cùng dò hỏi.
Sau khi xác nhận thân phận, một người vệ sĩ thông báo nói: "Chủ tịch, bữa ăn khuya của ngài tới rồi."
Leng keng một tiếng, cửa phòng bị mở ra, dưới sự dẫn đường của hai vệ sĩ, hai gã nhân viên giao cơm đẩy toa ăn đi vào phòng.
An Nhàn tự nhiên cũng đi theo vào, ánh mắt đảo qua, hoa cỏ của cô cũng không có ở phòng khách, mà là ở trong đó một gian giữa phòng ngủ.
Đúng lúc này, hai luồng ánh mắt sắc bén nhìn quét về phía bên này.
Nhận thấy được cảnh giác trong ánh mắt, An Nhàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc đen ba mươi mấy tuổi, sắc mặt lạnh lùng dựa vào ven tường, gắt gao nhìn chằm chằm động tác nhân viên giao cơm bày biện đồ ăn.
Tinh thần uy áp của một cường giả cấp S, làm sao hai gã nhân viên giao cơm nho nhỏ có thể thừa nhận được? Ngón tay của bọn họ run rẩy, cầm bộ đồ ăn phát ra va chạm keng keng.
"Kinh Phong." Một giọng nói chưa ý cười bỗng nhiên truyền đến từ phía cửa sổ sát đất, ngay sau đó liền thấy Kim Tử Dương chậm rãi đi ra, mái tóc bạch kim chải vuốt chỉnh tề không chút cẩu thả, cả người tản ra uy nghi và quý khí làm người ta không dám nhìn thẳng.
Nghe được tiếng nói Vệ Kinh Phong thu hồi tinh thần lực, nhưng ánh mắt trước sau vẫn luôn không rời khỏi hai gã nhân viên giao cơm kia, anh ta có cảm thấy như có một luồng tinh thần lực xa lạ nào đó đã bí mật nhập vào trong lĩnh vực của anh ta.
Thiếu sự áp bách của tinh thần lực, động tác của hai gã nhân viên giao cơm lưu loát không ít, nơm nớp lo sợ don ra đồ ăn uống, sau đó giống như chạy rời khỏi phòng.
Hai gã nhân viên giao cơm vừa đi, Vệ Kinh Phong chợt đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén, giống như một con liệp báo tùy thời động.
"Không biết vị bằng hữu nào đại giá quang lâm, còn không mau hiện thân?" Kim Tử Dương ngồi ở bên bàn ăn, mỉm cười nhìn về phía vị trí của An Nhàn.
Thiếu nhân viên giao cơm yểm hộ, hơi thở của An Nhàn lập tức bị hai người phát hiện. Loại tình huống này đã có dự đoán từ trước, cô cũng không hoảng hốt, thoải mái hào phóng đi đến phòng ngủ nơi có hoa cỏ trước, đẩy cửa đi vào.
Nhìn cửa phòng tự động mở ra, sau đó lại tự động khép lại, Kim Tử Dương và Vệ Kinh Phong im lặng không biết nên nói gì.
Trong phòng ngủ cũng không có văn kiện bí mật gì, cũng không có vật phẩm quý trọng nào, ít nhất sẽ không có vật phẩm trang trí đáng giá hơn các biệt thự cao cấp khác. Nếu đối phương là ăn trộm, chạy đến tòa thị chính to lớn này để trộm, hơn nữa vẫn là dưới mí mắt của hai đại cường giả, như thế cũng không khỏi quá kiêu ngạo đi. Nếu đối phương là sát thủ, vậy thì y tiến vào phòng ngủ để làm gì? Chẳng lẽ động thủ ở phòng ngủ tương đối có cảm xúc mãnh liệt?
Vệ Kinh Phong nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị đi đến phòng ngủ để xem tình huống.
Kim Tử Dương xua xua tay, nghiêng mắt thoáng nhìn, một luồng khí kình vô hình chợt đánh ra, mở ra cửa phòng, dũng mãnh tràn vào trong phòng, hình thành một luồng khí thế mạnh mẽ, giống như một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ căn phòng vào trong đó.
Bên cửa sổ, một bóng hình thon dài dần dần hiện hình trong khí thế, tóc dài đen nhánh rũ xuống, thân hình tuyệt đẹp, tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, lập loè ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Kim Tử Dương đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
"Chủ tịch." Vệ Kinh Phong vội vàng ngăn cản.
Kim Tử Dương nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, đi đến vị trí cách cô không đến năm bước, chắp tay sau lưng đứng đó, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm bóng dáng cô, hỏi: "Anh là ai?"
An Nhàn không nhanh không chậm lấy ra một bộ mắt kính bảo hộ đeo lên, sau đó mới xoay người mặt hướng về phía bọn họ.
Kim Tử Dương: "..."
Vệ Kinh Phong: "..."
Con hàng này có phải bình tĩnh quá mức rồi hay không? Sắp bị phát hiện đến nơi rồi mới nhớ tới che giấu một chút, hơn nữa sử dụng vẫn là loại mắt kính bảo hộ này cấp thấp này.
Vừa rồi An Nhàn cũng không có ý định trốn tránh, chính là muốn nhìn của thực lực Kim Tử Dương một chút. Trên tay anh ta mang thần cốt nhẫn, thực lực đã vượt xa cường giả cấp S bình thường, hẳn là đạt tới trình độ tu sĩ chuẩn Kim Đan sơ kỳ. Đáng tiếc không trải qua tu luyện chính quy, vận dụng linh lực và cảnh giới có chút thiếu ót.
"Thật xấu hổ, đã quấy rầy, tôi chỉ muốn tới đây thăm viếng một chút." An Nhàn nói khẩu hình thăm viếng quê nhà.
Khuya khoắt chạy tới tòa thị chính lớn được thủ vệ nghiêm mật để "thăm viếng" một vị chủ tịch Liên Minh, còn con mẹ nó thành công? Cô là địch quốc phái tới vả mặt đi?
"Cô gái này, nếu như cô để mắt đến Kim mỗ thì cũng không cần phải phiền phức như thế, chỉ cần nói ra tên họ, tất nhiên tôi sẽ tận tình hết sức hoan nghênh." Tươi cười trên mặt Kim Tử Dương không giảm, không có chút bất mãn nào khi bị người ta mạo phạm.
Lúc này An Nhàn mặc một thân kính trang, nhìn không ra giới tính, chỉ là đầu tóc dài và dáng người thon dài kia làm cho Kim Tử Dương coi cô là phụ nữ.
"Lần sau thì nói sau." Thân hình An Nhàn chợt lóe, nháy mắt đi tới gần Kim Tử Dương, chỉ cách anh ta khoảng mấy cm. Người sau không di chuyển nửa phần, tùy ý cô tới gần người.
"Chủ tịch!" Vệ Kinh Phong đang muốn ra tay, lại thấy thân ảnh An Nhàn chợt biến mất, ngay sau đó nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, cuối cùng quay trở lại yên tĩnh, toàn bộ quá trình chỉ trong hai ba giây.
Vệ Kinh Phong vừa mới xoay người, An Nhàn đã chạy trốn vô tung vô ảnh.
"Chủ tịch, người nọ.." Trong mắt Vệ Kinh Phong hiện lên kinh ngạc, khi nào Liên Minh lại có một vị cao thủ ra như vậy? Vậy mà lại hoàn toàn làm lơ uy áp của hai gã cường giả cấp S, giống như bóng ma qua lại tự nhiên.
Tầm mắt của Kim Tử Dương quét một vòng ở phòng ngủ, cuối cùng dừng ở trên cửa sổ, hỏi: "Trước kia có phải đã đặt thứ gì ở đó hay không?"
Vệ Kinh Phong nhìn thoáng qua, trả lời: "Vốn là có một chậu hoa, là nhà họ Kiều đưa tới."
"Phải không?" Vậy người phụ nữ kia đêm khuya chạy tới "thăm viếng" anh ta chính là để trộm đi một chậu hoa sao?
"Đi điều tra xem đó là hoa gì, từ nơi nào đến." Lần đầu tiên Kim Tử Dương sinh ra nồng hậu hứng thú đối với người nào đó, không chỉ bởi vì đối phương bình tĩnh to gan lớn mật mà còn bởi vì thực lực mạnh mẽ của cô.