Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259 - Quỷ Minh Chủ(1)

Chương 259 - Quỷ Minh chủ(1)
Chương 259 - Quỷ Minh chủ(1)

Cô khẽ nhíu mày, thay đổi phương hướng, đi theo hướng hơi thở mà cô cảm nhận được. Một lúc lâu sau, cô đi đến một căn phòng ở tầng dưới cùng của căn cứ, xuyên qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy một người đang nằm trên chiếc giường kim loại.

Đó là... Kiều Cổ Tư?

Không phải anh ta đang ở Thương Minh thành sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, cơ thể căng cứng, tinh thần lực cũng bị suy yếu lạ thường, dường như anh ta đang bị tra tấn?

An Nhàn bước vào, đưa tay đặt trên mật mã ổ khóa, lập tức nghe thấy tiếng “Tích”, cửa kim loại từ từ mở ra.

Cô đi vào trong phòng, đi đến bên cạnh Kiều Cổ Tư, dùng thần thức kiểm tra tình trạng của anh ta, rõ ràng trên người của anh ta không có vết thương nào nhưng tinh thần lực lại bị hao tổn nghiêm trọng, giống như có người đang mạnh mẽ xâm nhập vào tinh thần thức hải của anh ta, phá hủy khu vực não tinh thần của anh ta.

Loại phá hủy này có thể làm cho anh ta mất trí nhớ hoặc sẽ làm cho tinh thần bị rối loạn thất thường.

Nơi này là căn cứ của Kiều Cổ Tư, ai lại dám ra tay với anh ta?

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, từ xa lại gần, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện: “Cánh cửa cách ly kia sao có thể tự động mở ra? Chẳng lẽ đã xảy ra trục trặc gì?”

Hai gã đàn ông mặc áo trắng vừa nói chuyện vừa bước vào trong phòng, mở cánh cửa kim loại ra, quan sát xung quanh cẩn thận, khó hiểu nói: “Quái lạ, không có gì bất thường cả.”

An Nhàn đứng cách bọn họ khoảng nửa mét, âm thầm liếc nhìn bọn họ.

Lạc Y đứng cạnh cô, lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Chậc, tại sao đột nhiên lại lạnh như vậy?” Một gã rùng mình nói.

"Nhiệt độ trong phòng không phải là 25 độ sao? Nhưng tại sao lại lạnh như vậy? Có lẽ thiết bị có vấn đề rồi, để gọi người đến sửa chữa.” Gã còn lại nói.

Vừa nói, gã đàn ông vừa nhìn xuống giường của Kiều Cổ Tư, lẩm bẩm nói: “Sao Kiều thiếu gia còn chưa tỉnh? Hai ngày nay không thấy anh ta, những người trong nhà họ Kiều kia sẽ nảy sinh nghi ngờ đấy?”

“Những chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, đi thôi, lát nữa chúng ta sẽ cho người đổi phòng cho Kiều thiếu gia, sau đó sẽ cho người đến sửa chữa.”

Hai gã đàn ông lần lượt rời khỏi phòng.

Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, An Nhàn có thể biết được lý do làm cho Kiều Cổ Tư trở nên như thế này, có lẽ liên quan đến “Phu nhân” mà bọn họ nhắc đến. Trong nhà họ Kiều, người được gọi là “Phu nhân” và có quyền can thiệp vào sản nghiệp của nhà họ Kiều chỉ có thể là vợ của Kiều Khắc Sâm và là mẹ của Kiều Cổ Tư, hình như có tên là Đạc Lệ.”

Những người trong gia tộc này thực sự quá khó hiểu, tại sao bọn họ có thể làm một việc tàn ác như vậy với chính cốt nhục của mình. Chẳng lẽ Đạc Lệ kia định làm cho Kiều Cổ Tư trở nên ngu ngốc, sau đó một tay khống chế nhà họ Kiều?

An Nhàn không biết rằng Đạc Lệ không phải là mẹ ruột của Kiều Cổ Tư, sau hai mươi hay ba mươi năm, sự thật đã bị che đậy từ lâu và thế giới bên ngoài tin rằng người phụ nữ này là vợ duy nhất của Kiều Khắc Sâm.

Nhìn Kiều Cổ Tư ở trên giường, An Nhàn nhẹ nhàng nói: “Nể tình anh trai anh, tôi sẽ giúp anh một lần.”

Cô lấy ra chiếc lọ chứa Phật Tâm Tuỷ Tuỷ trong chiếc nhẫn trữ vật, cô lấy nửa giọt và bắn nó lên trán của Kiều Cổ Tư. Nửa giọt Phật Tâm Tuỷ thấm vào da thịt, dung nhập vào đại não, bắt đầu chữa trị tinh thần lực của anh ta, làm cho tinh thần thức hải của anh ta thêm phong phú.

Có chút giống với Bạch Hầu Chử năm đó, chỉ khác là tình trạng không nghiêm trọng như vậy, nửa giọt Phật Tâm Tuỷ cũng đủ để anh ta khôi phục như lúc ban đầu. Nếu không phải trong tay cô không có dược vật thích hợp, An Nhàn thật sự có chút luyến tiếc dùng đến Phật Tâm Tuỷ.

Nhưng qua một hai phút sau, Kiều Cổ Tư đang hôn mê từ từ mở mắt ra, mới đầu còn có chút mơ hồ, sau đó dần dần rõ ràng, cuối cùng trở nên tối tăm thâm trầm.

“Là anh” Ánh mắt của Kiều Cổ Tư nhìn về một hướng, rõ ràng đó là vị trí Lạc Y đang bay lơ lửng, nhưng anh ta hoàn toàn lại không phát giác ra An Nhàn đang ở rất gần anh ta.

An Nhàn khẽ mỉm cười, Phật Tâm Tuỷ có thể đạt đến Cửu Thiên, thông với thế giới U Minh, Bạch Hầu Chử sử dụng Phật Tâm Tuỷ để mở mắt tuệ nhãn, còn Kiều Cổ Tư lại mở ra thiên nhãn, có thể nhìn thấy những vật đến từ U Minh, liên thông đến quá khứ và tương lai.

“Minh chủ, anh…” Kiều Cổ Tư ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Lạc Y: “Tại sao lại biến thành như vậy?”

Hình ảnh của Lạc Y chính là tham chiếu từ ngoại hình của An Nhàn, mặc dù có sự khác biệt nhưng người bình thường rất khó phân biệt ở trạng thái linh hồn, vì vậy trong tiềm thức thì Kiều Cổ Tư coi Lạc Y là An Nhàn.

Ánh mắt Lạc Y thờ ơ nhìn anh ta, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Anh không sao chứ?” Kiều Cổ Tư nhớ tới Minh chủ đã từng bán một loại thuốc nhỏ vào mắt có thể làm cho người nhìn thấy quỷ, như vậy Minh chủ trước mắt, chẳng lẽ là một con quỷ sao? Người chết mới có thể thành quỷ, chẳng lẽ Minh chủ đã...

Có lẽ An Nhàn đã đoán được anh ta hiểu lầm cái gì, suy nghĩ một chút rồi đưa cho Lạc Y một lọ thuốc, ra hiệu anh đưa cho Kiều Cổ Tư.

Lọ thuốc thoát khỏi tay An Nhàn ngay lập tức xuất hiện,những gì Kiều Cổ Tư nhìn thấy là một cái lọ đột nhiên xuất hiện trong không khí rồi rơi vào trong tay của “quỷ Minh chủ”.

Lạc Y dùng linh lực nâng cái lọ lên và đưa nó cho Kiều Cổ Tư.

“Cho tôi?” Ngay khi Kiều Cổ Tư đưa tay ra, lọ thuốc rơi vào lòng bàn tay anh ta.

Thân lọ có khắc dòng chữ “Dưỡng thần đan”, nhìn tên là có thể đại khái hiểu được tác dụng của nó.

Kiều Cổ Tư ngẩng đầu lên, đang định nói cảm ơn thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quỷ “Minh chủ” dần dần mờ đi rồi biến mất trong không khí.

Ba bốn giây sau, cánh cửa kim loại mở ra, vài người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào phòng, thấy Kiều Cổ Tư đã tỉnh lại, lúc đầu anh ta giật mình, sau đó ngập ngừng hỏi: “Kiều thiếu gia, anh đã tỉnh rồi sao? Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Trong mắt của Kiều Cổ Tư hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ta bình tĩnh không một tiếng động thu hồi cái lọ trong tay, sau đó dùng vẻ mặt mê man hỏi: “Các người là ai? Đây là đâu?”

Bình Luận (0)
Comment