Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thần sắc thả lỏng, cười nói: “Kiều thiếu gia, hai ngày trước ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên bị va đầu, phu nhân đã để ngài dưỡng thương ở chỗ này.”
“Phu nhân ư? Các anh đang nói đến mẹ tôi à?” Kiều Cố Tư nhìn xung quanh, bĩu môi nói: “Mẹ tôi cưng chiều tôi như vậy, tại sao lại để tôi tĩnh dưỡng ở nơi như thế này? Các người đưa tôi về ngay đi, tôi đói rồi.”
Biểu hiện của anh ta trông giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không phù hợp với vẻ ngoài trưởng thành và đẹp trai của anh ta.
Trong lòng người dẫn đầu nhóm đàn ông trung niên khẽ nhúc nhích, hỏi: “Kiều thiếu gia, sắp tới sinh nhật của ngài, khoảng thời gian này ngài định như thế nào? Hay là tổ chức một bữa tiệc trên biển?”
“Sinh nhật của tôi? Không phải mới diễn ra vào tuần trước sao?” Kiều Cổ Tư thắc mắc: “Mẹ tôi đã tặng tôi một mô hình chiến hạm lớn.”
Mô hình chiến hạm lớn? Người này nhất thời nhớ lại, nhớ tới lúc sinh nhật Kiều Cổ Tư mười hai mười ba tuổi, Đạc Lệ đã tặng quà sinh nhật cho anh ta, đó là một mô hình chiến hạm lớn, cho nên hiện tại anh ta cho rằng mình vẫn là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi?
Tuyệt vời, kế hoạch của phu nhân đã thành công, mặc dù nó khác với những gì mong đợi nhưng kết quả lại còn tốt hơn cả trong dự đoán.
“Thuộc hạ nhớ lầm, thật xin lỗi.” Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: “Không phải Kiều thiếu gia đói bụng sao? Thuộc hạ giờ dẫn thiếu gia đi ăn cơm.”
Kiều Cổ Tư gật đầu, nhảy xuống giường, duỗi tay chân, sau đó chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười không tim không phổi, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
“Mẹ? Ha ha.”
Lúc Kiều Cổ Tư biết được chuyện Đạc Lệ không phải là mẹ ruột của mình, anh ta vẫn không tin, vì vậy anh ta đã ngay lập tức quay lại gặp bà ta để yêu cầu bà ta xác nhận, kết quả một khắc trước bà ta còn nhẹ nhàng an ủi anh ta, nhưng ngay sau đó bèn tìm người ám toán anh ta, có ý muốn xóa sạch trí nhớ của anh ta, để kiểm soát tương lai của anh ta.
Hóa ra thứ tình cảm hơn hai mươi ba mươi năm đều là giả, nếu bà ta đối xử chân thành với anh ta, cho dù không phải là mẹ ruột của anh ta thì anh ta cũng sẽ hiếu thuận với bà ta, nhưng bà ta lại không chút do dự lựa chọn từ bỏ anh ta.
Anh ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra năm đó, ba anh ta giấu diếm anh ta, Đạc Lệ lừa gạt anh ta, và ngay cả anh trai anh ta cũng đứng ngoài cuộc, trơ mắt nhìn anh ta coi một người phụ nữ có bụng dạ khó lường làm như mẹ mình trong nhiều thập kỷ.
Kiều Cổ Tư âm thầm nắm chặt tay, trong mắt lóe lên tia sắc bén, lần này, anh ta sẽ không bị chơi như một kẻ ngốc nữa.
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo, Kiều Cổ Tư chắc chắn, mặc dù không biết bằng cách nào mà quỷ hồn của Minh chủ lại xuất hiện ở đây, nhưng anh ta biết rất rõ, lần này chính là Minh chủ đã cứu anh ta.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại, thế giới trước mắt này đã trở nên phi thường khác biệt, tầm mắt có thể thu được rất nhiều bóng ma lơ lửng, đa phần đều là hình dạng của những loại cá, lơ lửng giữa không trung.
Hóa ra thế giới này có thể được đánh giá từ một góc độ khác…
An Nhàn rời khỏi căn cứ thí nghiệm của nhà họ Kiều, cô vốn định tiếp tục tìm kiếm tung tích của những cây hoa cỏ tiếp theo, nhưng trên đường lại nhận được tin nhắn của Kiều Vưu Lợi.
【 Đại sư, ngài còn định lảng vảng lắc lư ở bên ngoài bao lâu nữa? Bệnh viện tâm thần bên này sắp nổ tung rồi. 】
Khi An Nhàn đi ra ngoài, cô đã đặt chuyển tiếp cuộc gọi và tắt tiếng, người khác chỉ có thể liên lạc với cô bằng cách dùng tin nhắn, lúc này cô kiểm tra thiết bị liên lạc của mình thì phát hiện gần trăm tin nhắn, nội dung cơ bản đều liên quan đến cuộc đánh giá cấp bậc.
Tin tức này thật sự quá bùng nổ, hơn nữa trước đó cũng không có dấu hiệu cảnh báo trước, chỉ là tuỳ tiện đi kiểm tra đánh giá cấp bậc, vậy mà kiểm tra ra một đại sư cấp chín, quả thực chính là tiết tấu một bước phong thần, phóng viên muốn phỏng vấn Minh chủ và đang tìm kiếm cô trên khắp thế giới, rất nhiều người trong số bọn họ đang ở bên ngoài bệnh viện tâm thần không dám vào, nhưng thật ra bọn họ đã thuận tiện giúp khu vực xung quanh tuyên truyền một phen, giá đất lại tăng lên một trận.
Nhìn thấy những tin nhắn này, An Nhàn dứt khoát quyết định tạm thời không quay về nữa, vẫn tiếp tục đi tìm hoa của cô!
Cô lại thuận tiện bấm vào tin nhắn của Bạch Hầu Chử:【Minh chủ đại nhân thân mến, cuộc thi đánh giá cấp bậc thực sự rất thú vị, anh có còn nhớ cuộc thi khu vườn trong mơ của mình không?】
Lúc này An Nhàn mới nhớ tới hơn hai tháng trước mình khởi xướng cuộc thi khu vườn kỳ ảo dường như cũng sắp bắt đầu, mặc dù thời gian cụ thể trưng bày vẫn chưa được công bố, nhưng cũng là chuyện của vài ngày nay.
Được rồi, có vẻ như hành trình tìm kiếm hoa phải được tăng tốc.
Tiếp theo là Gleyre: 【 Đội xây dựng công trình Tố Nguyên Phái đã bắt đầu khởi công, giai đoạn đầu tiên dự kiến sẽ hoàn thành trong một tháng, sau khi anh quay lại, hãy nhớ kiểm tra bố cục móng một chút để tránh sai sót. 】
Bọn họ làm việc rất có hiệu suất và chăm chỉ.
Sau đó là Hạ Lẫm: 【 Khi nào thì trở về? Mấy ngày nay tôi chưa được ăn no, cực kỳ nhớ món canh Phong Thần Tuấn Lãng Dưỡng Nhan của anh. 】
Phong Thần Tuấn Lãng Dưỡng Nhan? Đây là món gì? Cô đã từng làm sao?
Hạ Lẫm khác với những người khác, anh không có nhiều phản ứng với việc An Nhàn trở thành dược sư cấp chín, đó là chuyện tất nhiên, có cái gì mà phản ứng tốt chứ? Nếu An Nhàn đột nhiên biến thành phụ nữ thì anh còn có thể sẽ ngạc nhiên một chút. Chỉ là mấy ngày không gặp, lười biếng không vực dậy được tinh thần, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó…
An Nhàn trả lời từng tin nhắn, đưa ra một số lời giải thích, tắt máy liên lạc, tăng tốc độ xe và bay nhanh về phía mục tiêu tiếp theo.
Dù chuyện gì xảy ra trên đời và là ai thì đều có ưu và khuyết điểm, sau một ngày bàn luận sôi nổi về sự kiện đánh giá cấp bậc của Minh chủ, một số nhận xét không hài hòa dần lộ ra trước sự khen ngợi của nhiều người.
Một trong những bài đăng là nổi bật nhất, và tiêu đề lời ít mà ý nhiều —— 【Nghi ngờ về tính xác thực trong cuộc thi đánh giá cấp bậc của Minh chủ 】