Muốn đả kích một người, biện pháp tốt nhất chính là chiến thắng cậu ta trong lĩnh vực cậu ta am hiểu, vấn đề là Minh Chủ am hiểu nhất luyện dược, đã đạt tới một độ cao biến thái, chỉ có dược sư ngang cấp mới có tư cách khiêu chiến cậu ta, nhưng cậu ta mới hai mươi mấy tuổi, cho dù thua một vị dược sư cấp chín khác, danh tiếng của cậu ta cũng sẽ không có tổn thất quá lớn.
Nhìn vào sản nghiệp Minh Chủ, một cửa hàng trực tuyến, một bệnh viện tâm thần, một ngọn núi và một mỏ. Với đẳng cấp và danh vọng của Minh Chủ hiện nay, hoàn toàn có thể tiếp nhận nghiệp vụ riêng doanh thu cửa hàng online không phải là nguồn kinh tế duy nhất, hủy hoại nó chỉ tổ lãng phí thời gian. Huống chi Minh Chủ bán chủ yếu là dược thông thường và dược giải trí không có tác dụng phụ, tìm người nói dối uống nhầm thuốc, vu oan hãm hại, sẽ chỉ bị người mắng chửi thành đồ ngốc.
Càng đừng nói tới bệnh viện tâm thần kia, chính là không cách nào lý giải chỗ khủng bố như vậy. Từng có vết xe đổ, Corndin trừ phi đầu bị kẹp vào cửa mới có thể đi tìm nó gây sự. Hơn nữa bệnh viện tâm thần là cơ quan bán phúc lợi, không lấy lợi nhuận làm mục đích, đám bệnh nhân kia lại được Minh Chủ nuôi đến vô pháp vô thiên, tung tăng nhảy nhót, muốn tìm chút sự tình đen tối cũng không thể xuống tay.
Về phần ngọn núi Tư Du và mỏ tinh thạch chỉ có thể kỳ vọng phát sinh động đất hoặc bị lọt vào tầm bắn của pháo, cậu ta nhất định là không động được.
Bỏ qua những thứ này, thứ duy nhất có thể uy hiếp Minh Chủ có lẽ chính là những người trong cô nhi viện. Trước không nói đến phòng ngự hiện tại của cô nhi viện rất khó để đột phá, cho dù tìm được cơ hội bắt được vài người, nhưng biến số ở trong đó quá lớn, được một mất mười, phải biết rằng bên người Minh Chủ có cao thủ, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn lửa lên người.
Suy đi nghĩ lại Corndin phát hiện muốn đối phó Minh Chủ, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng. Thực lực, danh vọng, tài lực đều có, hầu như không có vết nhơ.
"Corndin, cậu nghĩ sao?" Tuyết Lão thấy Corndin im lặng không nói, mở miệng hỏi.
Corndin hoàn hồn nói: "Tuyết Lão, người này không dễ đối phó, trừ khi..."
An Nhàn ngồi trên tay vịn sofa, im lặng nghe hai người thương lượng làm thế nào để đối phó với mình.
"Trừ phi cái gì?"
Corndin chần chờ một lát, rốt cuộc anh ta vẫn nói: "Trừ phi Tuyết Lão có thể phái một cao thủ cấp S tới đây."
So với vắt hết óc để cho cậu ta thân bại danh liệt, không bằng trực tiếp giết chết khỏe suốt đời.
Nếu như không phải bởi vì Minh Chủ có khả năng phát hiện tổ chức tồn tại, Corndin vẫn là không muốn ra tay với cậu ta.
"Đối phó với một dược sư cần phiền toái như vậy?" Tuyết Lão không bằng lòng nói: "Cho dù bên cạnh cậu ta có cao thủ cũng không có khả năng thời thời khắc khắc có thể luôn đi theo, cậu tìm người nhìn chằm chằm một chút thì sẽ có thể tìm được dịp cậu ta đi một mình."
Nói đến đây Corndin càng buồn bực hơn. Minh Chủ chính là dân kỹ thuật ru rú không ra khỏi nhà, ngẫu nhiên ra ngoài cũng là hành tung khó đoán không thể theo dõi được.
"Những gì tôi nói lúc trước cũng không khả thi sao?" Tuyết Lão nhìn ra Corndin khó xử, trong lòng có chút nghi hoặc. Vị đại sư mới lên cấp này rốt cuộc có năng lực gì, với tính cách kiêu ngạo, ương bướng của Corndin vậy mà cũng phải kiêng kỵ như vậy?
"Tuyết Lão, thứ cho tôi nói thẳng." Corndin day day thái dương, khẳng định nói: "Nếu như không có cao thủ cấp S giúp đỡ, tôi sẽ không tùy tiện hành động nữa. Đối phương trước mắt còn chưa tra xét đến tôi, một khi bị cậu ta tìm được, kết cục của tôi chỉ sợ không khác biệt Kiều Khắc Sâm lắm. Nếu như muốn ra tay, vậy nhất định phải một kích là trúng, nếu không vô vùng tai họa về sau."
Tuyết Lão ở nước ngoài, không lo an toàn, nhưng anh ta đang ở trong Liên Minh đánh nhau nháo loạn nhỏ không sao cả, nếu thật sự bị đối phương sờ tới cửa vậy thì xong đời.
Trên thực tế, người nào đó đã tìm tới cửa, hơn nữa còn ngồi cách anh ta không quá nửa mét, quang minh chính đại nghe lén.
Tuyết Lão suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Tôi biết rồi, cậu tiếp tục chú ý động tĩnh của người kia, nếu như không có chứng cứ xác thực cho thấy cậu ta đang điều tra tổ chức, vậy trước tiên án binh bất động, có cơ hội thích hợp rồi nói sau. Nếu anh ta phát hiện ra rằng hành vi của cậu ta không có lợi với tổ chức, thông báo ngay cho tôi biết. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ gửi cho cậu một món đồ, có thể sau này cậu sẽ cần dùng đến."
"Đồ gì?" Corndin tò mò hỏi.
"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nói xong, màn hình biến mất, đối phương kết thúc cuộc gọi.
Corndin dùng ngón tay cuốn tóc, trong lòng suy nghĩ món đồ kia là cái gì.
An Nhàn liếc anh ta một cái, cô cũng rất muốn biết thứ đó là gì?
Đêm đó, An Nhàn ở trong biệt thự này một đêm, thuận tiện thu thập không ít thông tin tình báo có liên quan đến "Tổ chức".
Nơi cô luôn gọi là "Viện nghiên cứu" thật ra nên gọi là "Hội Trường Sinh", thành viên trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhưng nòng cốt chân chính, chủ yếu là người nắm quyền lực của sáu gia tộc lớn Kiều, Kim, Nhậm, Hạ, Tuyết Phách, Harris.
Trong đó ba nhà Kiều, Kim, Hạ ở Liên Minh, nhà họ Nhậm cùng nhà họ Tuyết ở Yava, Harris ở Charlie.
Corndin xuất thân từ nhà họ Tuyết, chỉ là hiện tại chủ nhân thân thể anh ta chiếm lấy là đại thiếu gia Liên Minh nhà họ Khang. Anh ta cũng là một trong những thành viên cốt lõi của Hội Trường Sinh, để lại anh ta còn có giá trị hơn giết anh ta.
An Nhàn dự định cố gắng hết mức thu thập thông tin liên quan đến Hội Trường Sinh, tốt nhất có thể tìm ra các cứ điểm chủ chốt của Hội Trường Sinh và tất cả các thành viên nòng cốt, đợi ngày sau một lưới bắt hết.
Chiều hôm sau, một bưu kiện quốc tế được gửi đến biệt thự và quản gia đã mang nó đến cho Corndin.
Corndin bảo quản gia đi ra ngoài trước, sau đó nhanh chóng mở bưu kiện ra, lộ ra một hộp kim loại màu xám bạc, mở hộp kim loại ra, bên trong bày ba ống dược, bên cạnh còn cắm một con chip.
Corndin lấy con chip ra, cắm vào máy đọc thẻ, trên màn hình lập tức hiện lên một phần tài liệu điện tử, là hướng dẫn về ống dược này.