Thực Hoá Tề, 3 sao thượng phẩm, trạng thái khí sương mù, độc tính rất mạnh, ba đến mười lăm ngày có thể làm cho tinh thần của người hoảng loạn, cơ bắp tê mỏi, chân tay rối loạn, hai mươi ngày sau dần dần mất đi năm giác quan. Tùy theo thể chất cá nhân cùng tinh thần lực cao thấp khác nhau, cuối cùng biểu hiện ra triệu chứng cũng không giống nhau. Có ba biểu hiện triệu chứng chính, một giảm trí thông minh, phản ứng chậm chạp, thứ hai tê liệt cục bộ, khó khăn trong việc di chuyển, ba trở thành một người thực vật.
Hướng dẫn sử dụng: Giữ vòng áp suất trên cùng, đặt ở cửa gió, để cho thuốc sương mù bay hơi, phạm vi bao trùm bán kính 50 mét. Nếu được sử dụng ở trong nhà, hãy chắc chắn đeo mặt nạ phòng độc để tránh hít phải độc sương mù.
An Nhàn đứng sau lưng Corndin, nhìn rõ phần giải thích này, trong mắt hiện lên ý lạnh
"Ha, cái này không tệ." Corndin cười to vài tiếng, lập tức vuốt cằm, nỉ non nói: "Nếu đặt một ống ở bệnh viện tâm thần thì không biết hiệu quả như thế nào."
Nói xong, "tách" búng tay một cái, lấy máy liên lạc ra bấm một số: "Vu Sư, giúp tôi làm một việc."
An Nhàn mặt không chút thay đổi nghe anh ta bố trí nhiệm vụ phóng độc cho thuộc hạ, trong lòng đã đưa anh ta vào danh sách đen cần phải giết.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Corndin cất hộp kim loại vào ngăn kéo, chờ Vu Sư phái người tới.
An Nhàn lấy một bình thuốc trong nhẫn chứa đồ ra, mở nắp bình, lắc lư dưới mũi Corndin.
"Hắt xì! Hắt xì!" Corndin hắt hơi vài cái, lập tức cảm giác cúc hoa co chặt, sau đó chợt đứng lên, bước nhanh vào toilet.
Đợi anh ta rời đi, An Nhàn nhìn lướt qua camera giám sát trên tường, tay vung lên, hình ảnh tạm thời bị dừng lại.
Cô kéo ngăn kéo ra, lấy cái hộp kim loại kia, cầm lấy một ống dược, một tay vận chuyển linh lực, bọc lấy vòi phun, một tay ấn đỉnh, đem hơi sương bên trong phun ra. Linh lực hóa thành kết giới, đem tất cả hơi sương bao lại trong đó.
Sau khi phun xong, An Nhàn dùng linh lực bao lấy sương mù vào một bình rỗng khác, dùng phù chú niêm phong, sau đó rót vào bình thuốc cũ một loại sương mù khác. Hai bình còn lại cũng như thế, toàn bộ thay thế thành giải độc dược, có thể hòa tan khói độc còn sót lại trong bình, sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với cơ thể con người.
Làm xong tất cả, An Nhàn lại đặt hộp kim loại trở lại, sau đó hủy bỏ hình ảnh giám sát.
Qua một lúc Corndin mang theo cả người mùi phân từ toilet quay lại, nhưng không đợi anh ta ngồi xuống, bụng lại bắt đầu ầm ĩ, chỉ có thể xoay người xông vào toilet lần nữa.
An Nhàn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải giữ lại anh ta còn tác dụng, cô nhất định sẽ lấy mạng anh ta, tạm thời trước tiên dùng "Nhanh tiến thẳng xuống" để anh ta bài tiết một phen, sau này lại tìm anh ta tính sổ.
An Nhàn không ở lại biệt thự quá lâu, dẫn Lạc Y lên đường trở về.
Trong nhẫn chứa đồ ba bình sương độc kia, cô dự định dùng ở địa phương thích hợp, tựa như các thành viên nòng cốt khác của Trường Sinh Hội...
Đầu tiên, An Nhàn đưa Lạc Y trở lại núi Tư Du, thuận tiện cô cũng lên đỉnh núi để kiểm tra tiến độ của dự án công trình, sau khi xác nhận mọi việc vẫn thuận lợi, cô vội vã quay trở lại bệnh viện tâm thần.
“Viện trưởng, anh có một gói hàng.” Thấy An Nhàn trở về, bảo vệ ở cửa lập tức đưa gói hàng được bao bọc cho cô: "Gói hàng này mới được chuyển đến vài tiếng trước.”
Lúc An Nhàn bước vào cửa, cô đã cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc, khi cô nhận được gói hàng còn lớn hơn cả hộp y tế này, trong lòng cô lập tức xác định được nguồn gốc của hơi thở, cô liếc nhìn chữ ký của người gửi—"Tu".
Đôi mắt của An Nhàn hơi sáng lên, cô cầm gói hàng và bước nhanh vào văn phòng của mình. Đặt gói hàng lên bàn trà, dùng ngón tay vuốt vài lần, bao bì bên ngoài hé mở, lộ ra một chiếc hộp gỗ bình thường, hộp gỗ từ từ mở ra, một luồng khí tức uy nghiêm vô tận thổi tới, thổi bay sợi tóc của cô, hiện ra trước mắt cô, là một... bộ xương chậu hoàn chỉnh.
Xương trắng như ngọc, hình cánh bướm, ẩn chứa nguồn lực lượng mạnh mẽ, đây chính là một bộ thần cốt!
Trước đây An Nhàn đã nhờ Minh Tu chú ý đến một số xương cốt đặc biệt, không ngờ anh ấy lại tìm được một khối thần cốt cho cô, hơn nữa lại là một khối lớn và hoàn chỉnh như vậy.
Nơi thần cốt xuất thế thường có thiên tài địa bảo, mỏ tinh thạch trong tay cô là từ xương sọ của thần nhân dựng dục ra, nơi xuất hiện khối xương chậu này cũng phải có gì đó đặc biệt.
Nghĩ đến đây, An Nhàn lập tức gọi điện cho Minh Tu và hỏi về nguồn gốc của khối xương chậu này.
Minh Tu: "Lúc tôi đang khám phá bảo khí ở núi Mộ Cổ, tôi tình cờ gặp phải một trận lở đất, chiếc xương chậu này được tìm thấy trong ngọn núi bị lở đó. Về phần xung quanh còn có những thứ khác hay không thì phải đợi cho đến khi nó được thu dọn rửa sạch sẽ mới biết được."
“Anh vất vả rồi, nhớ cẩn thận.” An Nhàn dừng một chút, lại hỏi: “Thuốc trị thương của anh còn đủ không? Có cần bổ sung thêm hay không?”
Minh Tu suy nghĩ một chút rồi nói: "Thuốc trị thương đã dùng gần hết, các loại thuốc phụ trợ khác cùng cần bổ sung một chút."
"Được, anh chia sẻ vị trí cho tôi, tôi lập tức đưa đồ cho anh."
Sau khi xác nhận cẩn thận, An Nhàn đang định kết thúc cuộc gọi, Minh Tu đột nhiên nói: "Chờ đã, tôi nhớ ra rồi, nơi tôi nhặt được khối xương chậu đó, tôi còn tìm thấy một quả trứng, một quả trứng rất to, có lẽ một con dã thú lớn nào đó đã để lại nó. Lúc đầu tôi định dùng nó làm lương thực dự trữ, nhưng nếu như anh có hứng thú quan tâm, tôi sẽ gửi nó cho anh."
Trong lòng An Nhàn vừa nghĩ, nói: "Anh gửi cho tôi một tấm ảnh, tôi xem thử."
Chỉ trong hai phút, một bức ảnh ảo hiện ra trước mắt An Nhàn, trong bức ảnh là một quả trứng dã thú có kích thước bằng quả bóng bầu dục, toàn thân nó có màu trắng bạc với những đường vân tối mơ hồ.
Đây là... không thể nào?