An Nhàn có chút không dám khẳng định, dù sao hình dạng của một số quả trứng dã thú cũng tương tự như vậy, phát hiện cùng chủng loại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng để đề phòng vạn nhất, An Nhàn vẫn nói: "Gửi nó cho tôi đi, tôi sẽ kiểm tra giám định một chút."
"Được." Minh Tu đồng ý không chút do dự nào.
Kết thúc cuộc gọi, An Nhàn rơi vào trầm tư. Nếu quả trứng đó thật sự là... Thì nhất định phải đến từ thời đại tu chân, những nơi thiếu linh khí không thể sinh ra loại sinh vật này.
Trong khi cô đang suy nghĩ miên man, trong phòng bỗng xuất hiện một bóng người kỳ quái, vươn tay lấy xương chậu từ trong hộp ra.
An Nhàn giương mắt nhìn một chút nhưng không có bất kỳ phản ứng giật mình ngạc nhiên nào.
Người tới chính là Hạ Lẫm, anh cầm khối xương chậu kia lên, nhìn trái nhìn phải, dường như anh cảm thấy rất hứng thú.
"Có thể cho tôi không?" Hạ Lẫm nhìn An Nhàn, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
"Anh cần nó để làm gì?" An Nhàn hỏi. Lần trước, ở nhà hàng Nhã Đức, cô phát hiện ra một thiếu nữ có được nước mắt thần nhân, cô muốn biết liệu Hạ Lẫm tìm thấy em gái Phi Thác mới thấy được thần cốt hay vì anh bị thần cốt thu hút mới tìm được em gái Phi Thác.
Hạ Lâm sờ xương cốt trong tay: "Tôi thích mùi của nó, có một loại cảm giác rất quen thuộc."
Mùi của một mảnh xương chậu có lịch sử lâu đời... emmm, mặc dù biết anh nói không có ý đó, nhưng An Nhàn vẫn cảm thấy hơi khó diễn tả thành lời.
Bất luận là người thường hay là tu sĩ, thần cốt là một loại thần vật rất hiếm có, trong di tích của An Nhàn đã có một cái đầu lâu và xương quai xanh, dùng để tẩm bổ dưỡng đất, vận hành trận pháp, tăng cường linh khí, vậy đã đủ rồi, có thêm nữa thì cũng lãng phí.
Nếu như ở thời đại tu chân, mấy mảnh thần cốt cũng đủ để tạo ra tinh phong huyết vũ, nhưng ở thời hiện đại linh khí cạn kiệt này, cho dù một mình cô có mấy mảnh cũng không có chỗ nào dùng được, thật sự là xa xỉ đến không được.
"Được, xương chậu này tạm thời tôi giao cho anh cất giữ." An Nhàn cũng không phải người keo kiệt, suy nghĩ một chút thì đồng ý yêu cầu của Hạ Lẫm.
Sau khi Hạ Lẫm dục hoả trùng sinh sau, anh đã không còn là một người bình thường nữa. Anh có một cơ thể vật lý có thể chống lại thiên kiếp, chỉ là linh lực của anh không trải qua tích lũy và rèn luyện, không ngoa khi nói rằng ngay cả khi anh bị bắn bởi siêu vũ khí hiện đại, anh vẫn có thể nguyên vẹn không tổn hao gì. Chỉ xét về sức mạnh thể chất, ngay cả An Nhàn cũng khó có thể so sánh được với anh. Năm đó cô thất bại trong việc độ kiếp, làm cho quá trình trọng tố định hình lại cơ thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí cả bộ ngực cũng ... An Nhàn thương tiếc cho mình bị sét đánh phẳng lì trong ba giây, rồi lại nhìn về phía Hạ Lẫm.
Hiện tại anh đã có được khối thần cốt này, tu vi của anh chắc chắn sẽ nhanh chóng gia tăng, hơn nữa giữa anh và thần cốt dường như có một liên kết kỳ diệu, An Nhàn muốn biết anh có thể tiến bộ đến trình độ nào.
“Cám ơn.” Khóe miệng Hạ Lẫm cong lên, anh nở nụ cười, trong mắt lộ ra lệ quang cong cong, tràn đầy thâm ý.
"Tuy nhiên: " An Nhàn nhìn xương chậu trong tay anh, rồi hỏi: "Anh định cất giữ một cái xương cốt lớn này như thế nào?"
"Đơn giản." Hạ Lẫm dùng sức, chia khối xương chậu hoàn chỉnh thành ba phần: trái, giữa, phải, sau đó không biết từ đâu anh lấy ra mấy sợi dây thừng bằng sợi bông, xen kẽ, quấn quanh, buộc chặt... động tác gọn gàng lưu loát kết hợp mấy khối thần cốt thành một chiếc áo choàng.
An Nhàn: "..."
Trong thời gian anh ở trong bệnh viện tâm thần, kỹ năng thủ công của anh phải đạt đến mãn cấp rồi phải không?
Nhìn anh cởi áo khoác rồi mặc lên mình chiếc áo bằng xương cốt kia lên người, An Nhàn im lặng không nói nên lời.
“Xong rồi.” Hạ Lâm vỗ ngực trịnh trọng giơ ngón tay cái lên.
Việc đã đến nước này, An Nhàn không còn gì để nói, chỉ là nhắc nhở: "Đừng để mất."
Hạ Lẫm gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, lại dừng lại, quay đầu nhìn An Nhàn.
“Có chuyện gì vậy?” An Nhàn nhìn anh một cách khó hiểu.
"Không có việc gì." Hạ Lẫm phất phất tay, sau đó biến mất tại chỗ, để lại An Nhàn với vẻ mặt khó hiểu.
Ngoài cửa, Hạ Lẫm xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc. Vừa rồi anh rất muốn đi tới ôm anh ấy một cái, người này đối với anh rất thành tâm thành ý, ân cần, khoan dung tín nhiệm, luôn làm cho anh nhịn không được vui sướng thoải mái, nghĩ nhiều như vậy làm gì chỉ cần ở bên cạnh cô là anh cảm thấy rất thoải mái.
Vào buổi tối, An Nhàn vừa ra khỏi phòng luyện thuốc thì cô nhận được một gói hàng từ Minh Tu, trong đó đúng là có một quả trứng dã thú không biết chủng loại.
An Nhàn lấy quả trứng ra, tay cô ấm áp sờ lên bề mặt có chút thô ráp của quả trứng, cô cho một tia thần thức xâm nhập vào bên trong, mơ hồ "thấy" một sinh vật nhỏ cuộn tròn thành quả cầu, cơ thể khẽ phập phồng nhấp nhô, rõ ràng là vẫn còn sống.
Có một tia sáng chói hiện lên trong mắt An Nhàn, nhưng cô không ngờ rằng nó lại là— Li Long, còn gọi là Xích Long, tổ tiên của loài rồng trong truyền thuyết, không có vảy và sừng, có vây trên lưng, thân hình cao dài, dáng người tuyệt đẹp, có thể cưỡi gió và sóng, ngao du khắp thế giới.
Trên thực tế, Li Long không phải là loài đặc biệt mạnh mẽ trong thời đại tu chân, nhưng gen tổ tiên rồng của nó có thể sinh ra thần thú dị hoá rất mạnh mẽ. Vì vậy, Li Long tất nhiên trở thành mục tiêu của rất nhiều tu sĩ, nhưng số lượng của chúng rất ít, theo như An Nhàn biết, chỉ có hai môn phái nuôi nhốt Li Long. Những người khác hoặc là không có thực lực đó, hoặc là bắt được Li Long không thể sống sót.