Ngày thứ ba, Kim Y Y gửi tin nhắn mời, nhưng không để lại thời gian và địa điểm. Hôm đó ở nhà họ Kim, quản lý Chu đã ám chỉ gợi ý rồi nên không cần nhắc lại.
Sau khi An Nhàn trả lời tin nhắn, cô đưa Hạ Lẫm đến địa điểm đã thỏa thuận trước: Số 115, biệt thự Cẩm Sơn.
Đỗ xe cách biệt thự bốn năm trăm mét, An Nhàn chọn một vị trí khuất tầm nhìn rộng để quan sát động tĩnh bên ngoài biệt thự.
Khoảng tám giờ, mấy chiếc xe phiên bản nối đuôi nhau chạy vào biệt thự, tất cả nam nữ thanh tú ăn mặc sáng sủa đều xuống xe, tổng cộng có khoảng hai mươi người, bầu không khí rất sôi nổi thân thiện, nhìn có vẻ không khác gì một bữa tiệc bình thường.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” An Nhàn mang theo Hạ Lẫm trở lại xe, lái vào biệt thự.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ giản dị màu trắng, vừa vặn vừa người, tôn lên dáng người cao thẳng của cô, với mái tóc dài được buộc hờ hững sau lưng.
Vừa bước vào đại sảnh, cô lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt kinh diễm của mọi người.
“A, là Minh chủ!”
“Không nghĩ tới Minh chủ thật sự tới!”
“Thật sự kích động, đợi lát nữa là có thể cùng Minh chủ...”
Có những cuộc thảo luận hết đợt này đến đợt khác nối tiếp nhau trong đại sảnh.
An Nhàn nhìn lướt qua và thấy rằng có ba mươi lăm người ở đây bao gồm cả cô nữa, mười mấy người trong số họ hẳn là “con mồi” không biết nội tình, còn lại mười mấy người là “thợ săn” đang chuẩn bị đi săn. Bọn họ có cả nam và nữ, ánh mắt nhìn mình đều mang theo sự phấn khích và dò xét không thể che giấu.
“Minh chủ, hoan nghênh anh.” Kim Y Y mỉm cười đi tới, vươn tay muốn ôm An Nhàn một cái.
An Nhàn thuận thế đưa hộp quà trong tay cô ra, cắt ngang động tác của cô ta.
“Đây là lần đầu tiên tôi tham dự tiệc rượu, không biết nên làm cái gì, có thất lễ xin đừng trách tôi.” Giọng nói của An Nhàn lạnh lùng, mang theo một chút từ tính kích thích, rất có lực xuyên thấu.
Trên mặt Kim Y Y lộ ra một tia ửng hồng, cô ta nhận lấy hộp quà từ trong tay An Nhàn, đưa cho người hầu bên cạnh, sau đó dẫn cô vào đại sảnh, lần lượt giới thiệu thân phận của những người khác cho cô.
Đúng như An Nhàn đoán, một nửa số người tham gia bữa tiệc là con cái của những người giàu có và quyền lực, và nửa còn lại là bạn đồng hành của họ mang đến, bao gồm các ngôi sao giải trí, sinh viên đại học, cũng có tinh anh thượng lưu chuyên nghiệp.
Chỉ cần nhìn vào trang phục và sự sắp xếp sang trọng của mọi người, có vẻ như đây là một cuộc tụ họp xã hội của những tuấn nam mỹ nữ, không có dấu hiệu sắc tình khiêu dâm dơ bẩn.
Tuy nhiên, ngay khi An Nhàn bước vào đại sảnh, cô đã ngửi thấy một mùi thơm lạ. Rượu mà Kim Y Y đưa cho cô cũng được dược vật gây ảo giác cao cấp. Sở dĩ gọi là “cao cấp” là vì loại dược vật này phát huy cực nhanh nên xong việc căn bản kiểm tra không thể phát hiện ra được.
Người bình thường chỉ cần bước vào nơi này, sợ là toàn thân đều không thoát ra được, hơn nữa bị thôi miên, sau khi rời đi, bọn họ ở chỗ này gặp phải cái gì, cũng sẽ không nhớ rõ, cho dù trên người có dấu vết chỉ cần họ không quá khích, họ sẽ chỉ nghi ngờ mà thôi.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong đại sảnh, trong lúc ăn uống linh đình, bầu không khí dần trở nên ái muội mơ hồ.
An Nhàn ngồi trên ghế sô pha, bên phải là Kim Y Y với đôi mắt mê ly, bên trái là một người đàn ông có vẻ ngoài nữ tính, gần đó có vài người đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô.
Họ thay nhau nâng cốc kính rượu An Nhàn, An Nhàn không từ chối bất cứ ai đến, trông giống như mảnh vàng hấp dẫn.
May mắn thay, Hạ Lẫm không đi vào với cô, nếu không anh có thể nổi điên.
Nửa giờ sau, nam nữ trong đại sảnh rốt cục không kìm chế nổi nữa, bắt đầu quấn lấy nhau. Thân phận của kẻ đi săn và con mồi vừa nhìn đã lập tức hiểu ngay, kẻ trước trần trí vẫn tỉnh táo, kẻ sau đã rơi vào trạng thái ảo giác mê huyễn, để cho người khác ta cần ta cứ lấy, thậm chí không biết trên người là ai hay bao nhiêu người đang ở trên cơ thể mình cũng không biết.
“Minh chủ...” Một cánh tay mềm mại duỗi về phía trước ngực của An Nhàn, trong mắt Kim Y Y tràn đầy nóng bỏng háo hức không chờ nổi. Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng thuận thế bắt chước, có ý đồ áp đảo An Nhàn. Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, bóng dáng của An Nhàn đã biến mất không còn dấu vết, nhưng cả hai đều không chú ý phát hiện ra, bọn họ nhiệt tình ôm nhau say đắm, bắt đầu không kiêng nể gì làm tình với nhau một cách vô thức.
An Nhàn đứng giữa đại sảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh tượng bẩn thỉu trước mặt, truyền âm nói: 【 Chuẩn bị xong chưa? 】
Hạ Lẫm trả lời: 【 Rồi. 】
Có một tấm chắn tín hiệu trong biệt thự, không thể liên lạc hay quay videp, vì vậy Hạ Lẫm ở lại bên ngoài biệt thự và gọi cảnh sát khi nhận được lệnh.
Xoẹt!
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay An Nhàn, đột nhiên bay lên, một luồng sáng lạnh lùng xuất hiện.
Giết chóc, bắt đầu.
Mấy chục phút sau, một đội cảnh sát gào thét ầm ầm đi tới, một chiếc ô tô khác tình cờ chạy ngang qua bọn họ.
Cánh cổng biệt thự mở ra, trên bãi đỗ có mấy chục chiếc xe phiên bản, bên ngoài không có nhân viên bảo vệ, cảnh sát trực tiếp xông vào biệt thự, đập vào mắt chính là một hình ảnh rất có tác động thị giác. Hơn mười người nam nữ quần áo xộc xệch đang nằm trong sảnh, chân tay dây dưa, tư thế phóng đãng. Một số người hoàn toàn không nhận thấy có sự xâm nhập của người ngoài, bọn họ vẫn thoải mái lăn lộn. Một bộ phận khác thì người lại máu me đầm đìa, tay chân đứt lìa, không biết sống chết. Dâm loạn và máu me đan xen vào nhau, gần như làm cho người ta buồn nôn.
“Mau gọi xe cứu thương.” Sắc mặt của đội trưởng cảnh sát vô cùng khó coi, anh ta ra lệnh: "Những người khác chú ý bảo vệ hiện trường, kiểm tra thương vong.”
“Đội trưởng, anh nhìn xem.” Một cảnh sát chỉ vào một thanh kiếm cổ nhuốm máu rơi bên cạnh sô pha: "Thanh kiếm kia có thể là hung khí giết người.”