“Minh chủ, anh đã trở lại.” Một giọng nói dễ nghe của phụ nữ đột nhiên vang lên.
An Nhàn quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp lẳng lặng đứng trong hành lang, vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt không tiêu cự, tay phải cầm thiết bị dẫn đường. Đúng là Tiêu Ngữ em gái của Phi Thác dùng tên giả là “Hữu Thư”.
“Sao còn chưa ngủ?” An Nhàn hỏi.
Tiêu Ngữ nhẹ giọng nói: “Anh của tôi còn đang hồi phục, tôi chờ anh ấy cùng về nhà.”
Sự sống và cái chết của Hạ Lẫm vẫn chưa được tiết lộ, Phi Thác với tư cách là cấp dưới đáng tin cậy nhất của anh, đã bị các thành viên của đại sảnh Sinh đưa vào viện nghiên cứu, nhận hết tra tấn, anh ấy bị tra tấn đến mức gãy chân, bây giờ anh ấy đang hồi phục.
An Nhàn không biết Hạ Lẫm làm thế nào tìm thấy anh ấy, cô cũng không có ý định hỏi. Chỉ cần những gì anh làm không vi phạm nguyên tắc, cô sẽ để anh làm.
“Ừm, cô cẩn thận một chút, cần gì thì tìm y tá.” An Nhàn nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Tiêu Ngữ cảm thấy một luồng hơi thở trong lành lướt qua cô ấy, quay đầu “nhìn” vị trí của An Nhàn, nhẹ giọng hỏi: “Minh chủ, anh ăn cơm chưa? Tôi có làm cơm tối, anh muốn ăn cùng không?”
“Không cần, tôi ăn rồi, cảm ơn.” An Nhàn khẽ mỉm cười, nhìn cô gái trước mặt, so với Kim Y Y mà cô gặp ở nhà họ Kim hôm nay, nhân phẩm, tính cách và khí chất của cô ấy hoàn toàn khác biệt như trời với đất.
“Được rồi.” Tiêu Ngữ có chút thất vọng: "nhìn” An Nhàn rời đi, sau đó dựa vào thiết bị dẫn đường đi về phía phòng tập thể dục.
An Nhàn đẩy cửa đi vào phòng của mình, không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi xếp bằng dưới đất điều tức. Bên cạnh anh, đặt một quả trứng màu trắng bạc.
An Nhàn không quấy rầy anh, cầm lấy áo choàng tắm, xoay người đi vào phòng tắm.
Làm đàn ông lâu như vậy, suýt chút nữa đã quên mất giới tính thật của mình, tu vi đề cao cũng không làm cho bộ ngực phát triển, chắc phải đợi thiên kiếp mới có thể trọng tố lại được.
Đối với tu sĩ mà nói, giới tính không quan trọng, trong lúc độ kiếp muốn biến bản thân trở thành đàn ông hay phụ nữ cũng không phải chuyện khó.
Hạ Lẫm từ từ mở mắt ra, anh thấy An Nhàn mang theo hơi nước bước ra từ phòng tắm, đi chân trần đi ngang qua trước mặt anh, bắp chân trắng nõn có đường nét rõ ràng không một chút tì vết.
An Nhàn ngồi bên mép giường, lấy máy tính và lướt web.
Hạ Lẫm đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nằm ở bên cạnh cô, một tay chống cằm, một tay ôm trứng, hỏi: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Trang viên của Kim Thủy Dương.” An Nhàn thản nhiên trả lời.
“Kim Thủy Dương?” Trong mắt Hạ Lẫm hiện lên một tia chán ghét: "Hắn bảo anh khám bệnh cho con trai hắn ư?”
“Anh cũng nghe nói rồi à?” An Nhàn liếc nhìn anh một cái.
Hạ Lẫm uể oải nằm trên gối, áo choàng tắm buông lơi trên người, lộ ra cơ ngực rắn chắc gợi cảm.
“Đừng giao tiếp với bọn họ.” Ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của An Nhàn, anh nhíu mày: "Người tử tế trong nhà bọn họ không có mấy người.”
“Thật sao?” An Nhàn không chút để ý thản nhiên nói: "Tôi đã hứa với Kim tiểu thư, ngày kia tôi sẽ tham gia bữa tiệc của cô ta tổ chức.”
“Kim tiểu thư? Ý anh là Kim Y Y?” Hạ Lẫm tạch cái ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn vào anh nói: “Không phải bình thường anh không thích xã giao sao? Tại sao anh lại đồng ý tham gia một bữa tiệc gì đó như vậy?”
“Chỉ tò mò thôi.” Tò mò về việc họ làm thế nào đi tìm đường chết...Trong mắt An Nhàn hiện lên một tia lạnh lùng.
Hạ Lẫm lấy máy tính từ tay anh ra, nghiêm túc nói: “Anh không được đi.”
An Nhàn đã lâu không nghe thấy anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, có chút kiêu ngạo bá đạo mang theo ngạo kiều, khá là thú vị.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Người phụ nữ kia có ý xấu với anh.” Trong mắt Hạ Lẫm lóe lên sát khí: "Anh có biết cô ta tổ chức là tiệc gì không?”
“Tôi biết.” An Nhàn mỉm cười.
“Anh biết?” Hạ Lẫm trừng mắt nhìn chằm chằm cô: "Biết mà còn đi?”
“Chính là đã biết cho nên tôi mới đi.” An Nhàn duỗi người, sau đó chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ.
Hạ Lẫm sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi kiềm chế lửa giận, anh cũng rất tự nhiên nằm xuống, nghiêng đầu nhìn An Nhàn: “Anh muốn làm gì?”
An Nhàn cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh có muốn cùng đi xem một chút không?”
“Tất nhiên.” Hạ Lẫm không chút nghĩ ngợi đồng ý.
“Được, vậy thì ngày kia chúng ta cùng đi.” An Nhàn nhắm mắt lại, không nói nữa.
Hạ Lẫm đặt hai tay sau đầu và nhìn lên trần nhà, trong lòng suy nghĩ về cách sửa trị người phụ nữ mơ ước đến An Nhàn kia.
Khóe mắt vô tình liếc sang người bên cạnh, trong lòng nhảy dựng, tim đập lỡ một nhịp, chợt nhận ra bây giờ hai người đang ngủ chung một giường! Người này ở trong tầm với của anh, hơnn nữa anh ấy cũng không ném anh xuống giường!
Hạ Lẫm tiến lại gần anh hơn một chút, dựa vào bờ vai của anh, một tay vòng qua eo anh, ôm lấy anh vào trong ngực.
Thấy người trong ngực mình không chống cự, Hạ Lẫm nóng lòng muốn thử, giống như thợ săn kho báu, lặng lẽ duỗi móng vuốt về phía áo choàng tắm của anh.
“Nếu anh dám thò tay vào, về sau đừng bao giờ lại gần tôi nữa.” Đôi mắt An Nhàn cũng không mở ra, lạnh lùng cảnh cáo.
Hạ Lẫm thở ra một hơi, lười biếng đè ở trên người cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Đều là đàn ông, cũng không có gì đẹp.”
An Nhàn quay người lại, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng quyến rũ.
Nhưng, anh thật sự muốn tới gần người này... Hạ Lẫm cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào lưng anh, đem mặt vùi vào trong chăn, cánh tay vẫn vòng qua ôm eo anh như cũ, cảm nhận được phần nóng cháy giày vò kia …