“Lạc Y đại nhân.” Quản lý Chu trầm giọng kéo dài âm thanh: “Đại thiếu gia nhà tôi bị trúng độc, anh có biện pháp giải quyết gì không?”
“Chắc là có thể.” An Nhàn dường như trả lời ngoài ý muốn.
“Không biết phải mất bao lâu?”
“Khoảng ba đến năm tháng.” An Nhàn lại nói.
“Lạc Y đại nhân thật là lợi hại.” Quản lý Chu khen một tiếng: "Để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi, không biết ngày kia anh có thể tham dự bữa tiệc do tiểu thư tổ chức cho anh hay không?”
“Chuyện này……”
“Xin anh vui lòng nhận cho.” Quản lý Chu nhấn mạnh: "Chín giờ tối ngày kia, số 115, biệt thự Cẩm Sơn.”
“Chín giờ tối ngày kia...”
“Chín giờ tối ngày kia, số 115 ở biệt thự Cẩm Sơn.” Có vẻ quản lý Chu lo lắng cô sẽ quên, lặp lại mấy lần, cuối cùng hỏi: “Lạc Y, anh nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rồi.” An Nhàn mặt vô biểu tình nhàn nhạt trả lời.
Kim Y Y bên cạnh mừng rỡ như điên, nhưng cô ta vẫn phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vẻ mặt vặn vẹo.
“Vậy chúng ta đến lúc đó sẽ đợi anh đại giá quang lâm. Lạc Y đại nhân, mời uống trà.” Quản lý Chu đưa tách trà đến trước mặt An Nhàn, đồng thời từ từ rút tinh thần lực ra.
An Nhàn nhận lấy tách trà, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nghe thấy quản lý Chu nói: “Bây giờ tôi dẫn anh đi thăm kho thuốc nhé?”
Tia sắc bén trong mắt An Nhàn lóe lên, cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Được, đã làm phiền ông rồi.”
Ông ta dám dùng thuật thôi miên với cô.
Thiệp mời tử thần này, cô nhận.
Vào bữa tối, Kim Tử Dương đến như đã hẹn và ngồi cùng Kim Thủy Dương, bọn họ hoàn toàn không giống anh em chút nào. Năm nay Kim Tử Dương đã gần bảy mươi tuổi, nhưng làn da trơn bóng, tướng mạo khôi ngô tuấn nhã, trông như một vị học giả trẻ tuổi, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm thâm thuý, lộ ra một tia trí tuệ và sự điềm đạm mà người trẻ tuổi không có.
Khi nhìn thấy An Nhàn, trên mặt ông ta không thể hiện ra bất kỳ sự thay đổi nào, chào đón cô như một trưởng bối. Nhưng An Nhàn chắc chắn rằng ông ta đã nhận ra cô là người “đến thăm” vào đêm khuya lúc trước và lấy một chậu hoa từ phòng ông ta đi.
Bữa tối diễn ra không có gì bất thường, cả nhà họ Kim và các vị y dược sư kia đều rất thận trọng, không dám vượt quá quy củ.
An nhàn ngồi đó, lặng lẽ quan sát. Kim Tử Dương và Kim Thủy Dương dường như là anh em ruột, nhưng hầu như không có giao tiếp bằng mắt trong bữa tối, thái độ của ông ta đối với con cháu cũng khá xa cách.
Sau khi ăn xong, An Nhàn đề nghị rời đi, Kim Tử Dương nói: “Ngày mai tôi có việc quan trọng phải làm, ở lại lâu hơn cũng không tiện, đúng lúc cũng thuận đường, tôi có thể tiễn cậu một đoạn đường?”
Ông ta từ từ đứng dậy, từ chối lời mời giữ lại của Kim Thủy Dương và những người khác, cùng An Nhàn bước ra khỏi trang viên.
Một vài vị y dược sư khác đi theo phía sau, thầm bực trong lòng, sao vừa rồi bọn họ không phải là người đầu tiên nói lời tạm biệt, nếu không sẽ có cơ hội để chủ tịch Kim “Thuận đường tiễn một đoạn” rồi.
Kim Tử Dương và An Nhàn lần lượt lên xe, cửa sổ xe được nâng lên, cách ly với thế giới bên ngoài.
“Cậu đi đâu?” Kim Tử Dương hỏi.
“Tố Nguyên.” An Nhàn trả lời.
Kim Tử Dương ra hiệu cho tài xế, sau đó ngồi duỗi người dựa trên đệm ghế, nhìn An Nhàn với ánh mắt tràn ngập ý cười.
“Lại gặp nhau rồi.” Kim Tử Dương từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu cao, mỗi ly rót một nửa.
An Nhàn nhận lấy ly rượu và nói lời cảm ơn.
“Tôi không ngờ cậu sẽ tới.” Kim Tử Dương lắc lắc ly rượu, nhìn chất lỏng chảy trong ly, không chút để ý thản nhiên nói.
“Sao không ngờ tới?”
Kim Tử Dương cười nói: “Cậu rất bận.”
Câu trả lời này đơn giản và hàm nghĩa, có thể suy ra từ nhiều nghĩa, tóm lại là: với tính cách của cậu, hẳn là cậu sẽ không mất thời gian để nhúng tay vào những chuyện tọc mạch như vậy, và với thực lực của cậu, cũng không cần phải sợ hãi nhà họ Kim, nhưng nếu cậu đã tới đây thì chắc chắn cậu phải có mục đích khác.
“Mặc kệ bận rộn như thế nào, vẫn có thời gian gặp ông.” Giọng nói của An Nhàn rất bình thản, biểu cảm tự nhiên, dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt thanh tú càng thêm xinh đẹp.
“Ồ? Đó thực sự là vinh hạnh của tôi.” Kim Tử Dương mỉm cười. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, ông ta đã lầm tưởng cậu là phụ nữ, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. Bây giờ gặp lại nhau, lại là một cái nhìn khác. Với trình độ luyện chế của dược sư cấp chín, lại có thực lực không yếu hơn cao thủ cấp S, làm tuổi còn trẻ như vậy, làm sao mà cậu ta có thể làm được?
“Sau khi gặp mặt, cậu cảm thấy thế nào?” Kim Tử Dương nâng khuỷu tay lên, cười nhìn anh.
An Nhàn trả lời hai chữ: “Không tệ.”
Không tệ? Mặt của tài xế và thư ký phía trước tái xanh.
“Ha ha ha...” Kim Tử Dương cười lớn, đến gần An Nhàn và cụng ly với anh.
Suốt quãng đường còn lại, Kim Tử Dương không nói chuyện với An Nhàn nữa, hai người yên lặng uống rượu, thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ, không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại là cảm giác thoải mái hiếm có.
“Chủ tịch, đã đến Tố Nguyên rồi.” Thư ký lớn tiếng nhắc nhở.
“Ừ.” Kim Tử Dương nhìn An Nhàn: "Lần sau gặp lại.”
“Được.”
An Nhàn xuống xe, đang định nói lời từ biệt, lại nghe Kim Tử Dương nói: “Chuyện của nhà họ Kim, có thể cố gắng hết sức nhưng đừng quá gượng ép.”
Cửa xe đóng lại, đoàn xe từ từ khuất khỏi tầm mắt của cô.
An Nhàn nghĩ đến câu cuối cùng kia của Kim Tử Dương, dường như ông ta không quan tâm liệu cô có thể chữa trị cho những người đó hay không.
Bước vào bệnh viện tâm thần, hầu hết bệnh nhân đã nghỉ ngơi, xung quanh im lặng, chỉ có nhân viên bảo vệ đang tuần tra qua lại.