Kim Y Y trong nháy mắt như rơi vào trong động băng, máu toàn thân giống như bị đông cứng lại, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Mặc dù cô không biết Kim Y Y đang nghĩ gì, nhưng hơi thở đục ngầu trên người cô ta làm cho An Nhàn không thoải mái.
“Thế nào rồi?” Kim Thủy Dương không hề phát hiện ra, thấy An Nhàn đặt tài liệu xuống, vội vàng hỏi.
“Tôi cần một ít mẫu máu.”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ yêu cầu người chuẩn bị bao nhiêu tùy ý anh.” Máu của Kim Lộc đã bị rút nhiều lần trong vài ngày qua, Kim Thủy Dương tập mãi cũng đã quen với việc đó.
“Cho tôi 500 ml trước.” An Nhàn nói: "Tôi sẽ quay về nghiên cứu một chút, có kết quả tôi sẽ liên hệ với các ông.”
“Được rồi, xin lỗi đã làm phiền anh.” Kim Thủy Dương trong mắt lóe lên một tia vui mừng, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh vô cùng tự tin.
“Bây giờ hãy đưa tôi đến gặp một số bệnh nhân khác.”
“Được rồi, mời đi lối này.” Kim Thủy Dương dẫn An Nhàn ra khỏi phòng ngủ.
“Y Y, con sao vậy?” Nhìn thấy con gái mình vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Kim phu nhân lấy làm lạ hỏi.
“Không, không có gì.” Kim Y Y xoa xoa cánh tay, hoàn toàn không biết tại sao vừa rồi tim đập nhanh và lạnh như vậy.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Kim phu nhân cưng chiều xoa đầu cô ta: "Chúng ta đi xem tình huống bên đó có chuyện gì không đi.”
“Vâng.” Tinh thần Kim Y Y vui vẻ, chạy ra khỏi phòng trước, hưng phấn đuổi theo.
Việc kiểm tra không mất nhiều thời gian, chỉ kết thúc sau hơn một giờ đồng hồ. Kim Thủy Dương chuẩn bị đưa An Nhàn đến gặp ba vị y dược sư kia, để bọn họ thảo luận với nhau một chút.
Kim Y Y nói: “Ba, bệnh tình cũng không vội nhất thời được, con muốn dẫn Minh chủ đi một vòng trước.”
Kim Thủy Dương nghĩ về điều đó và cảm thấy những gì con gái mình nói có lý, vì vậy anh ta đã yêu cầu cô ta chiêu đãi Minh chủ thật tốt, đừng mất lễ nghĩa.
“Được rồi, con hiểu rồi.” Kim Y Y không thể chờ đợi để đuổi Kim Thủy Dương đi, sau đó chạy đến bên cạnh An Nhàn, vươn tay định giữ cánh tay của cô, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng tránh được.
“Minh chủ ~~” Kim Y Y oán hận nhìn anh: "Anh ghét em sao?”
Đúng vậy, vô cùng luôn.
An Nhàn hờ hững liếc cô ta một cái: “Tôi phải đi.”
“Minh chủ, ba dặn em chiêu đãi anh thật tốt, anh lại cứ đi như vậy thì em phải giải thích với ba như thế nào đây?” Kim Y Y ấm ức nói: "Nếu như nhà họ Kim mời mà khách đều không ở lại dùng bữa, chẳng phải sẽ là một trò đùa cho người ngoài sao?
An Nhàn phớt lờ lời cô ta nói, cất bước đi về phía bên ngoài trang viên.
“Minh chủ!” Kim Y Y cao giọng hét lên: “Anh không phải muốn gặp bác chủ tịch của em sao? Nếu như có thể được bác đồng ý, tương lai sau này của anh chắc chắn sẽ trở thành dược sư đệ nhất của Liên Minh.”
An Nhàn dừng lại, mục đích cô đến đây hôm nay là vì Kim Tử Dương, nhưng thật đáng tiếc khi hôm nay ông ta không có mặt ở đây.
Thấy cô dừng lại, Kim Y Y cười nói: “Tối nay bác chủ tịch sẽ tới trang viên ăn cơm, anh ở đây đợi thêm một lát nữa có thể gặp bác ấy.”
Vậy thì ở lại lâu hơn một chút đi.
An Nhàn muốn xem mối quan hệ giữa Kim Tử Dương và Kim Thủy Dương như thế nào, nếu mối quan hệ thân thiết thì cũng không cần phải hợp tác.
Một mạch này của Kim Thủy Dương có rất nhiều người thừa kế, nhưng gia phong quá tệ, người có đạo đức tốt cũng không nhiều. An Nhàn không tận diệt bọn họ đã là chuyện không tồi rồi, việc hợp tác với bọn họ chính là hạ thấp phong cách của cô.
“Minh chủ, đi thôi, em dẫn anh đi xem kho thuốc nhà e,.” Kim Y Y cười nói: “Trong kho thuốc của nhà em có rất nhiều dược liệu tốt, nếu anh thích, em sẽ đều tặng cho anh.”
Nói thật, nếu không phải vì hơi thở quá đục ngầu của Kim Y Y, chỉ đơn giản nhìn dung mạo và tính cách của cô ta thì vẫn rất vừa lòng. Quyến rũ nhưng không hống hách, biết cách thể hiện sự yếu đuối, hơn nữa gãi đúng chỗ ngứa thân mật vừa phải, là mẫu người đàn ông ưa thích.
Thật đáng tiếc khi An Nhàn là phụ nữ và không có thuộc tính đồng tính nữ, sự quyến rũ của Kim Y Y không có tác dụng với cô.
An Nhàn đi theo Kim Y Y vào một căn phòng tương đối hẻo lánh, đi cả đường cũng không ngửi thấy mùi dược liệu, tất nhiên đây không phải cái gọi là “kho thuốc”.
An Nhàn vẫn bình tĩnh, bất chấp những thay đổi.
“Minh chủ, mời ngồi.” Kim Y Y cười rót cho anh một chén trà: "Anh bận rộn hơn một tiếng đồng hồ rồi, trước tiên uống chút trà nghỉ ngơi đi, em đi gọi người quản lý kho thuốc lại đây, đợi lát nữa ông ấy sẽ đích thân đưa anh đến tham quan.”
An Nhàn ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, rất thanh lịch và thoải mái, nhất cử nhất động giơ tay nhấc chân của cô đều có thể nhìn thấy trong gương, trái tim của Kim Y Y lập tức rung động khi nhìn thấy.
Một lúc sau, một người đàn ông gõ cửa bước vào.
An Nhàn ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, ông ta ước chừng năm mươi tuổi, mái tóc bạc, đôi mắt u ám, làm cho người ta có cảm giác u ám theo.
An Nhàn hơi nhướng mày, nhà họ Kim có nhiều cao thủ như vậy sao mà ngay cả quản lý kho thuốc đều là cao thủ có tinh thần lực cấp A?
“Minh chủ, đây là quản lý Chu, để ông ấy và anh nói chuyện phiếm đi.” Kim Y Y ngồi ở một bên, cười nói, trong mắt lộ ra vui mừng nhảy nhót không che giấu được.
“Lạc Y đại nhân, xin chào, tôi đã biết ngài từ lâu.” Quản lý Chu chậm rãi đi đến bên cạnh An Nhàn, nhìn chằm chằm vào mắt An Nhàn với ánh mắt sắc bén.
An Nhàn thần sắc ngưng trọng, cô cảm giác được một tia linh lực mỏng manh đang hướng về phía cô, vô thanh vô thức yên lặng chui vào bên trong thức hải của cô.
Cô không nhúc nhích, mặc cho những sợi tinh thần lực này lơ lửng trong thức hải.