Với nhiều chi tiết nội bộ bị phơi bày ra ánh sáng, tất cả các gia đình nạn nhân đã tập hợp và khiếu nại lên các cơ quan chức năng, nhiều người trong số họ là những doanh nhân giàu có. Tình thế như đê vỡ, tòa nhà sắp sập, ai cũng hiểu Cảnh Minh tiêu rồi, nhà họ Nhậm cũng tiêu rồi.
Giữa sự phẫn nộ hết sức của toàn dân, một danh sách khác lại xuất hiện, danh sách này ghi chép lại những nạn nhân vẫn còn sống cho đến ngày nay. Nhỏ nhất mới 10 tuổi, lớn nhất đã 79 tuổi, tổng cộng có hơn một nghìn người, một phần ba trong số đó là bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Tố Nguyên. Người lớn nhất chính là Mục Cổ, người có tinh thần lực và cấp độ thực lực đều là một bí ẩn, ông ấy có thể được gọi là người sống sót kỳ diệu. Đáng tiếc trí tuệ của ông ấy bị tổn thương, không nhớ rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi mọi người phát hiện ra điều này, họ gọi Tố Nguyên của Minh chủ là "Thánh địa phục sinh", chuyên trị liệu không điên cũng không ngu, nghịch tập bất công bất chính.
Nửa tháng sau, Cảnh Minh bị niêm phong, nhà họ Nhậm với tư cách là người đại diện bị tổn thất nặng nề, các thành viên của gia tộc khác liên quan đến trong hội Trường Sinh cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều người đang bí mật xử lý các tài sản và tài liệu liên quan đến Hội Trường Sinh.
Nhóm bệnh nhân chính là đang chờ đợi thời điểm này, không phải sợ bọn họ động, mà là sợ bọn họ không động.
Bệnh viện tâm thần ngây thơ và vô hại lần đầu tiên lộ nanh vuốt, Tố Nguyên Phái trồng hoa trồng cỏ thả ra một nhóm hung hãn giết người cướp của.
Khi An Nhàn ám sát Kiều Khắc Sâm lúc trước đã từng nói: "Tôi là cơn ác mộng của các người."
Bây giờ, đã đến lúc nằm mơ rồi.
"Nếu chúng ta chơi quá trớn thì sao bây giờ?" Lý Trí Tồn, Trí Đa Tinh hỏi như thế.
An Nhàn trả lời: "Có một câu nói là 'ỷ mạnh hiếp yếu'."
Trí Đa Tinh: Vậy những gia ttocj kia là phe "yếu" ở trong mắt anh? Chúng tôi chơi quá trớn thì có anh lo liệu? Thật tuyệt, tôi thích!
Vậy thì còn gì để nói nữa, hãy bắt đầu phụng chỉ "ỷ mạnh hiếp yếu" thôi!
Các bệnh nhân phụ trách trên cao, đội quản lý phụ trách quan hệ xã giao, nhóm fans phụ trách cổ vũ, Hạ Lẫm phụ trách chặt đầu, Minh chủ phụ trách trấn giữ cục diện.
Có chỗ dựa vững chắc, có dư luận ủng hộ, có fans ủng hộ, có đạo đức ủng hộ, có tàn bạo bắn tỉa, có quyền quý hưởng ứng.
Thực lực của Tố Nguyên xuất hiện trước mặt thế giới với một tư thế vô cùng phong tao, thế như trẻ tre, không thể ngăn cản và không thể chống cự.
Ngay khi bệnh tâm thần hết sức hoành hành, An Nhàn đã triển khai thành công một toà Truyền Tống Trận đầu tiên, kết nối bệnh viện tâm thần số 1 và núi Tư Du. Các đệ tử của Tố Nguyên Phái cần linh thạch để mở ra Truyền Tống Trận nhưng An Nhàn và Hạ Lẫm cùng sở hữu thần cốt thì có thể trực tiếp mở nó. Người bình thường không tu luyện, cho dù có linh thạch cũng không mở ra được.
An Nhàn dần dần dùng tinh lực của mình để gieo hạt giống hoa và đẩy nhanh việc mở rộng gieo trồng. Với sự giúp đỡ của Lạc Y, diện tích cánh đồng hoa đã mở rộng gấp mấy chục lần, vùng đất rộng lớn dưới chân núi gần như được bao phủ bởi những bông hoa và cây cối tươi tốt, đủ màu sắc và tràn đầy linh khí. Tu luyện trong môi trường này thì sẽ vui vẻ thoải mái và tiến bộ nhanh chóng.
An Nhàn ngồi khoanh chân trong biển hoa một cách nhàn nhã, buông bỏ mọi tạp niệm, tĩnh tâm thiền định. Lần này cô ngồi thiền đã hai ngày rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hạ Lẫm nằm trên bãi cỏ cách đó không xa, nhắm mắt dưỡng thần, dùng thần thức chú ý động tĩnh xung quanh.
Lúc này, anh đột nhiên mở mắt ra, nhảy dựng lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Một giây sau, anh xuất hiện bên ngoài tiểu lâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến trước mặt kia.
Người đó chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào cổ điển, tóc mai hoa râm hai bên thái dương, ánh mắt sáng như đuốc, hơi thở âm trầm.
Ông ta xuất hiện nhưng không chạm tới trận phòng thủ của An Nhàn, điều này cho thấy sức mạnh của anh ta.
Hạ Lẫm đứng khoanh tay, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Lẫm.” Vị khách tới đứng cách Hạ Lẫm hai mươi mét, ngay câu đầu tiên đã tiết lộ ra thân phận của anh.
Sau khi dịch dung đan mất đi hiệu lực, Hạ Lẫm đã thay đổi diện mạo của mình theo những cách khác và cho đến nay vẫn còn rất ít người nhận ra anh. Nhưng người trước mắt này lại liếc mắt đã nhìn thấu lớp ngụy trang của anh trong nháy mắt.
Trên mặt Hạ Lẫm không có chút kinh ngạc nào, bởi vì người trước mặt anh chính là ông nội Hạ Uy Trăn của anh. Đáng lẽ người đã chết, lại sống lại, ký ức đã mất lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Đúng là ông nội của anh đã mang anh đến Hội Trường Sinh làm sản phẩm thí nghiệm, khiến anh phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần trong hai năm cho đến khi hỏng mất, bạo loạn tinh thần lực, giết chết tất cả các clone thể và mấy chục tên cường hoá giả, tạo thành một tổn thất to lớn cho Hội Trường Sinh.
Về phần bản thân Hạ Lẫm, bởi vì anh nuốt chửng tinh thần lực của người khác, chỉ trong một tháng ngắn ngủi anh đã khôi phục lại, nhưng lại mất đi đoạn ký ức đó. Anh trở thành một dị số trong Hội Trường Sinh, không có ai dám lấy anh ra thử nghiệm nữa, cuối cùng dứt khoát gửi anh về nhà họ Hạ, từ từ bồi dưỡng anh thành một quân cờ lợi hại, bí mật theo dõi sự trưởng thành của anh và giết anh nếu anh có bất kỳ sự bất thường nào.
Lý do tại sao Hạ Lẫm bị phái đến chiến địa là vì có người phát hiện ra anh đang điều tra Hội Trường Sinh. Để tránh cho thế lực không bị bại lộ, bọn họ quyết định loại bỏ quân cờ sắp mất kiểm soát này, Hạ Lẫm là người có tinh thần trách nhiệm cực cao, mặc dù anh cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn nhận nhiệm vụ này không chút do dự. Vì anh luôn tin vào gia tộc đằng sau lưng mình, tin vào người thân của mình. Kết quả là anh nhìn thấy những người lính chết một cách thảm khốc, anh bị lợ vào đánh lén của hai cường hóa giả cấp S, gây ra một cuộc bạo loạn tinh thần và chết vì kiệt sức.
Mạng của Hạ Lẫm đã trả cho nhà họ Hạ.