Bây giờ anh không còn sự đắn đo cố kỵ nào nữa.
Hạ Lẫm nhìn Hạ Uy Trăn một cách thờ ơ, như thể đang nhìn một người đã chết.
Hạ Uy Trăn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ngón tay đặt sau lưng khẽ run lên, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một tia kinh hãi khó giải thích được. Thực lực hiện tại của ông ta đã đột phá lên hạn mức cấp S cao nhất, đạt tới một cấp độ cao khác, nhưng đối mặt với Hạ Lẫm thì trong lòng ông ta lại sợ hãi.
"Tiểu Lẫm, Minh chủ có ở nhà không? Ông muốn nói chuyện với anh ấy." Hạ Uy Trăn lặng lẽ dùng tinh thần lực để chống lại uy áp của Hạ Lẫm.
"Nói chuyện gì?" Hạ Lẫm bước lên phía trước, từ từ đi về phía Hạ Uy Trăn.
Hạ Uy Trăn cố nén xúc động lùi về sau và nói: "Minh chủ là bạn của con, tức là bạn của nhà họ Hạ. Ông nghĩ anh ấy có lẽ sẽ sẵn sàng nói chuyện hợp tác với chúng ta."
"Đúng là anh ấy là bạn của tôi, nhưng anh ấy không phải là bạn của nhà họ Hạ. Bởi vì tôi..." Khóe miệng của Hạ Lẫm hơi nhếch lên: “Tôi không phải người của nhà họ Hạ."
“Tại sao con lại nói như vậy?” Hạ Uy Trăn giả vờ ra vẻ khó hiểu: “Con là người thừa kế của nhà họ Hạ, một thiên tài hiếm có trong một thế kỷ, tương lai của nhà họ Hạ nằm trong tay một mình con.”
Hạ Lẫm không có bất cứ phản ứng nào, anh từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi như đang dẫm đạp vào lòng Hạ Uy Trăn, làm cho ông ta kinh hãi.
Theo sự đến gần của anh, diện mạo của anh cũng từng chút từng chút một thay đổi, đến khi hai người cách nhau năm mét, anh mới hoàn toàn khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"Tiểu Lẫm..." Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Hạ Uy Trăn có chút sững sờ.
“Hội Trường Sinh chỉ phái một mình ông tới đây, ông cho rằng tôi sẽ vì nhà họ Hạ mà rộng lượng thủ hạ lưu tình sao?” Con ngươi của Hạ Lẫm chợt bốc cháy lên hai ngọn lửa, một lần thuấn di đi đến gần Hạ Uy Trăn, đột nhiên bóp lấy cổ ông ta, lạnh giọng nói : “Các người đúng thật là thảm hại, các người cho rằng mình giỏi hơn người khác, nhưng thực chất các người đang tự chuốc lấy diệt vong mà thôi.Vì cái gọi là trường sinh của các ông, có bao nhiêu mạng người vô tội đã bị mất trong tay các ông? Ông có nghe thấy không? Những linh hồn đã chết bi thảm trong chiến đấu đó đang kêu gọi ông từ địa ngục ..."
Sự tức giận chôn sâu trong ký ức của anh, khoảnh khắc anh nhìn thấy Hạ Uy Trăn, nó đã bùng phát lên như một ngọn núi lửa, biến thành sát khí mênh mông, che trời lấp đất hội tụ về phía ông ta.
Biểu cảm của Hạ Uy Trăn đột nhiên thay đổi, ông ta tránh thoát ra khỏi sự kiềm chế của Hạ Lẫm, chật vật rút lui về phía sau.
"Mày. . . Tại sao mày có thể mạnh như vậy!"
Hạ Lẫm từ từ xòe bàn tay ra: "Các người không phải vẫn luôn nghiên cứu công pháp tu luyện hay sao, bây giờ tôi sẽ cho các người thấy thế nào là uy lực thật sự của công pháp tu luyện chân chính."
Đôi mắt của Hạ Uy Trăn mở to, khuôn mặt của Hạ Lẫm không ngừng phóng to trong con ngươi của ông ta ...
Năm phút sau, Hạ Uy Trăn nằm trong vũng máu, toàn thân gân cốt đứt đoạn, khuôn mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Hạ Lẫm.
"Không thể nào, không thể nào, sao nghiên cứu của chúng ta có thể sai được? Sao có thể sai..." Mấy trăm năm nỗ lực đã bị nghiền nát trong vòng ba chiêu, Hạ Uy Trăn không thể tiếp nhận sự thật này.
Hạ Lẫm đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Có thể ông là cao thủ trong những người bình thường, nhưng trong mắt người tu luyện, ông chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Nếu như những kẻ đứng sau Hội Trường Sinh chỉ có thực lực giống như ông, vậy thì đừng đừng nghĩ về chuyện hợp tác với Minh chủ.”
Một chân Hạ Lẫm giẫm lên ngực Hạ Uy Trăn, hơi thi lực một chút dẫm trái tim ông ta, không thèm đếm xỉa đến việc ông ta là ông nội của mình.
Chỉ với một cái búng tay, thi thể trên mặt đất lập tức bị ngọn lửa bao trùm, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bị thiêu thành tro, cuối cùng chỉ còn lại một cái xương trụ cẳng tay màu trắng.
Hạ Lẫm cầm xương trụ trong lòng bàn tay, một luồng hơi thở quen thuộc phả vào mặt anh, thần lực kích động, phản ứng với xương hông trên người anh và chiếc đầu lâu chôn trong núi Tư Du hô ứng lẫn nhau, tạo thành một luồng khí vô hình.
Hạ Lẫm cảm thấy như thể mình đã xuyên qua thời gian và không gian, vô số ký ức tràn ngập trong đầu anh, hàng ngàn năm trong nháy mắt. Anh từ từ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự sắc bén, anh khinh thường bễ nghễ nhìn thế giới.
Hóa ra anh là...
Trong trận chiến năm đó, tan xương nát thịt, tinh cầu này là nơi chôn cất anh.
"Ha ha. . . " Trong mắt Hạ Lẫm hiện lên sự điên cuồng, cơ thể của anh ngập tràn thần lực mãnh liệt, thần cốt rơi rụng ở khắp mọi nơi trên thế giới đều đang run rẩy, giống như đang nghênh đón chủ nhân của chúng nó vậy.
Đất rung chuyển, núi nứt, biển động, trong mắt của Tiêu Ngữ đầm đìa máu tươi.
Cả thế giới sắp rơi vào một thảm họa lớn...
"Hạ Lẫm!"
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua các tầng rào chắn, rõ ràng truyền vào trong tai Hạ Lẫm.
Thế giới xao động ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhìn người đi về phía mình, trong lòng của Hạ Lẫm đột nhiên trở nên kiên định, thần lực hóa thành gió thoảng thoáng lướt qua tay áo.
Trận chiến năm đó đã phá hủy kết giới của hành tinh này, khiến linh khí rò rỉ ra ngoài, thiên tai ập đến nhân gian, vô số tu sĩ ngã xuống vì năng lượng mất cân bằng. Mặc dù đã được sửa chữa, nhưng hành tinh này cũng đã trải qua thời kỳ cạn kiệt linh khí kéo dài hàng nghìn năm. Và để sửa chữa kết giới, anh đã sử dụng ba mươi ba đốt sống của mình.
Nếu anh lấy lại thần cốt, anh sẽ trở lại cơ thể của một Bán Thần, thoát khỏi thế giới phàm trần và du hành vũ trụ, nhưng thế giới này chắc chắn sẽ sụp đổ và lại rơi vào hỗn loạn; nếu anh không lấy lại thần cốt, anh chỉ có thể là một người tu hành bình thường, bắt đầu lại từ đầu, tu luyện hàng vạn năm và lại vào Thần giới.
Trong quá khứ, làm sao anh có thể quan tâm đến sự sống còn của một hành tinh?
Tuy nhiên, bây giờ, anh do dự.