Thời gian trôi qua, khi các học sinh của học viện tu chân lần lượt thăng cấp và thể hiện ra tiềm lực đáng kinh ngạc, mọi người đều hiểu giá trị thực sự của học viện tu chân. Trong lúc nhất thời, mọi người đổ xô đến đăng ký nhập học.
Trong mười năm tiếp theo, An Nhàn đã thành lập các trường phân nhánh thứ hai và thứ ba, đào tạo ra hàng vạn cao thủ Luyện Khí, trong số đó, hơn hai trăm học sinh biểu hiện ưu tú được Tố Nguyên Phái thu nhận làm đệ tử ngoại môn, chính thức gia nhập giới tu chân. Hạ Lẫm đã thu thập các công pháp tu chân từ các đại môn phái khác nhau và truyền thụ công pháp tương ứng theo đặc tính của các đệ tử, dạy học sinh theo năng khiếu của họ, trăm hoa đua nở.
Tu vi của An Nhàn cũng đã khôi phục đến Độ Kiếp Kỳ, nhưng thiên kiếp vẫn chậm chạp chưa thấy đến.
Vấn đề này khiến cô đau đầu suốt một năm, cho đến một ngày, Hạ Lẫm chủ động cung khai với cô: “Quả thật, tôi biết nguyên nhân vì sao thiên kiếp không xuất hiện.”
"Ồ, lý do là gì?" An Nhàn dù bận nhưng vẫn nhàn nhạt nhìn anh.
"Kết giới của tinh cầu này chính là phong ấn Thiên Đạo, chỉ có đạt tới Độ Kiếp Kỳ mới có thể xúc động đến phong ấn này, từ đó phát động ra thiên kiếp."
“Ừ.” An Nhàn gật đầu: "Sau đó thì sao?”
Ánh mắt của Hạ Lẫm có chút né tránh, tiếp tục giải thích nói: "Anh cũng biết, kết giới của tinh cầu này đã từng bị phá hủy, sau đó bị mấy vị thần nhân tu bổ chữa trị, tài liệu sửa chữa kết giới chính là xương cột sống của tôi."
“Cho nên?” An Nhàn đã có vài phần suy đoán trong lòng.
Hạ Lẫm liếc cô một cái, nói: "Cho nên, chỉ cần tôi vẫn ngăn cản phong ấn Thiên Đạo thì anh sẽ không thể đạt được thiên kiếp."
An Nhàn không tức giận, mà là khó hiểu hỏi: "Anh làm như vậy để làm gì?"
“Bởi vì,” Hạ Lẫm nhìn cô thật sâu: "Tôi muốn cùng anh độ kiếp.”
Hạ Lẫm từ bỏ thần cốt, tương đương với từ bỏ thần lực mấy vạn năm, tu vi của anh kém xa An Nhàn, chỉ có thể bắt đầu từ Trúc Cơ Kỳ cấp thấp nhất tu hành.
An Nhàn hơn ngàn năm trước đã đạt đến Độ Kiếp Kỳ, sau đó gặp phải kiếp nạn lớn làm cho tu vi của cô thụt lùi, nhưng chỉ cần linh khí dồi dào đầy đủ, chỉ cần hơn mười năm là có thể khôi phục lại tu vi.
Hạ Lẫm thì khác, mặc dù anh có một cơ thể bất tử và tư chất phi thường, nhưng trong trường hợp trọng sinh, dù sao cũng không thể đuổi kịp An Nhàn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Nếu cô độ kiếp trước thời hạn, cô sẽ rời khỏi tinh cầu này, điều mà Hạ Lẫm không thể chịu đựng được. Vì vậy, anh đã ngăn trở phong ấn Thiên Đạo, kéo dài thời gian An Nhàn vượt qua độ kiếp.
An Nhàn nhìn anh và không nói gì.
“Hoa Hoa.” Hạ Lẫm ôm lấy cô: "Nếu anh tức giận thì đánh tôi một trận đi, nhưng tôi nhất định sẽ không để anh độ kiếp.”
Gặp được một người quan tâm như vậy sau hàng vạn năm, làm sao anh có thể đồng ý buông tay? Cho dù là đàn ông thì cũng phải ở bên cạnh anh hết đời này đến đời khác, trói buộc ở bên cạnh anh.
Nhìn người đàn ông tựa vào vai mình, An Nhàn cảm thấy trong lòng nổi lên gợn sóng. Nếu chỉ là tình bạn thông thường, cô có thể sẵn sàng chấp nhận, nhưng tình yêu, cô không biết phải đáp lại như thế nào. Xem ra, có một người như vậy đồng hành tu luyện mấy năm dài cũng là chuyện tốt.
An Nhàn không ghét sự gần gũi của anh, nhưng cô không chắc mình có chấp nhận một mối quan hệ sâu sắc hơn hay không. Về phần anh cố ý ngăn cản cô Độ kiếp, cô thật sự không để ý lắm. Dù sao cô vẫn còn có rất nhiều việc muốn làm ở tinh cầu này, ví dụ như Lạc Y mới bắt đầu tu hành, Li Long còn chưa trưởng thành, Tố Nguyên Phái còn chờ hưng thịnh, ngành học tu chân còn chưa hoàn mỹ, tu vi của đệ tử quá thấp... vân vân, còn rất nhiều vấn đề cô phải quan tâm, cô khó có thể buông bỏ.
Thấy An Nhàn không nói gì, trong lòng Hạ Lẫm hơi đau nhói, lại hỏi: "Anh có thể…chờ tôi được không?"
Thiên thần từng coi thường tất cả chúng sinh, nay lại bỏ xuống tất cả sự kiêu ngạo và cường thế của mình với một người tu chân với hy vọng nhận được sự luyến mộ tương tự. Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, anh có thể bao dung mọi thứ với An Nhàn, ép mình không vượt qua ranh giới mấu chốt cuối cùng, cho dù duy trì mối quan hệ này mãi mãi cũng sao, nhưng điều duy nhất anh không thể chấp nhận chính là sự ra đi của cô.
An Nhàn hít một hơi, hỏi: "Bao lâu?"
Hạ Lẫm sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức trả lời: "Một trăm năm, cho tôi một trăm năm, tôi chắc chắn sẽ đạt tới Độ Kiếp Kỳ!"
"Được." An Nhàn khẽ mỉm cười: "Vậy chờ anh một trăm năm."
Hai mắt của Hạ Lẫm đột nhiên sáng ngời, trong lòng vui mừng suýt chút nữa khiến anh bay lên.
Anh ôm An Nhàn, đè An Nhàn xuống ghế sô pha, hôn An Nhàn một cách cuồng nhiệt.
An Nhàn thụ động tiếp nhận, cô có thể không đáp lại được tình cảm như cũ, nhưng cô đồng ý tu chân cầu đạo với anh, thủ hộ ngàn năm.
Thời gian trôi nhanh, một trăm năm đối với người tu chân thì chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Dựa vào thiên tư phi thường hơn người của mình, Hạ Lẫm đã tu luyện tu vi đến Độ Kiếp Kỳ chỉ trong chín mươi chín năm, sau đó cùng với An Nhàn nghênh đón chờ thiên kiếp đến.
Trong chín mươi chín năm này, hoa cỏ của An Nhàn đã trải rộng khắp thế giới, ba mươi học viện tu chân liên tiếp được thành lập, đào tạo rất nhiều đệ tử, giúp con người thời đại này có thể hoàn toàn tiếp nhận nền văn minh tu chân.
Chưởng môn thế hệ thứ hai của Tố Nguyên Phái được giao cho Kim Tử Dương đã rời khỏi chính đàn, lứa đệ tử nhập môn đầu tiên trong bệnh viện tâm thần đã trở thành trưởng lão trấn phái. Quý Cảnh Trạch kế thừa dược điển do An Nhàn viết, Gleyre trở thành hiệu trưởng của học viện tu chân, Bạch Hầu Chử và Bạch Hầu Dịch lần lượt thành lập Luyện Khí Tông và Trận Pháp Tông. Kiều Vưu Lợi láy ma nhập đạo, trở thành vị ma tu đầu tiên của thời đại này. Bị ảnh hưởng bởi Phật Tâm Tuỷ, Kiều Cổ Tư bắt đầu con đường tu hành Phật pháp sau khi xử lý hết gia nghiệp.
Lạc Y nhân sâm tinh tu hành đạt được chút thành tựu nhỏ, ngưng tụ thực thể, tiếp nhận Hoa Hoa Thế Giới và cánh đồng hoa của An Nhàn, đồng thời lấy lại thân phận Lạc Y, chú trọng trồng hoa, cây cỏ, dược thảo, nhưng anh ấy không thích giao lưu, phát sóng trực tiếp đều giao cho bệnh nhân tâm thần làm.
Li Long đã trải qua giai đoạn ấu niên, thưục lực của nó tiến bộ nhảy vọt, nó đã bay lộn ở nhiều vùng biển khác nhau.
Vân Lân Giao đã thăng cấp thành công và trở thành thần thú trấn phái của Tố Nguyên Phái.
Dưới sự tẩm bổ của dược vật và linh khí, Thiểm Vĩ đã tiến hóa từ một con thú phàm trần thành một con linh thú với tuổi thọ dài hơn cả rùa biển.
Đối với Sư Vệ và Mao Li, kẻ trước trở thành linh vật của học viện, kẻ sau đã mở rộng các thành viên trong gia đình từ năm lên ... hàng chục ngàn con.
Tất cả những người, động vật và thực vật ở gần An Nhàn đều có được cơ hội và vận may không thể tưởng tượng được, có vô số cường giả được sinh ra từ nhóm fans. Thế lực của Tố Nguyên Phái lan rộng khắp thế giới, tất cả các công pháp và môn phái đều đến từ Tố Nguyên, địa vị của họ cao và không thể lay chuyển.