An Nhàn là sư tổ tu chân được kính trọng trên toàn thế giới, nam thần đẹp trai nhất và là truyền thuyết vĩnh sinh bất lão.
Vào ngày thiên kiếp ập đến đó, người dân trên toàn thế giới đã chứng kiến một trận đại chiến giữa con người và bầu trời.
Kiếp vân ngưng tụ, thiên uy nghiêm nghị, âm thanh ầm ầm nặng nề vang vọng khắp bầu trời, không khí ngột ngạt ngưng trệ, từng tia chớp xuyên qua mây mù như linh xà, tựa hồ sẽ đánh xuống giây tiếp theo.
Hai thiên kiếp đã đến cùng nhau, phong vân biến sắc.
Đùng! Đùng! Hai luồng sét liên tiếp thế như trẻ tre bổ về phía An Nhàn và Hạ Lẫm. Trong chốc lát, tia chớp lóe lên, điện quang bắn ra bốn phía, chiếu sáng bầu trời đen kịt.
Ngay sau đó, luồn sấm sét thứ hai và thứ ba lần lượt giáng xuống, uy lực tăng lên mà không gây quá nhiều áp lực cho hai người. Luồng thứ tư, Luồng thứ năm, luồng thứ sáu... Từng luồng sấm sét lần lượt kéo đến, không cho hai người có thời gian để thở dốc.
An Nhàn có khí vận thêm vào, Hạ Lẫm là thần nhân chuyển thế, không hề sợ hãi khi đối mặt với thiên kiếp cửu tử nhất sinh. Một hơi xông qua tám luồng sấm sét, chỉ còn lại một tầng cuối cùng, cũng là tầng đáng sợ nhất.
Áo khoác của An Nhàn đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại một bộ áo giáp hộ thân rách nát, miễn cưỡng lắm mới che được nửa người trên và mông, bờ vai mượt mà, vòng eo thon thả và hai chân dài trắng nõn, nhìn thoáng qua đều có thể thấy được tất cả. Cô đứng giữa trời và đất, đối mặt với sự hùng hồn của thiên uy, cả người cô toát ra vẻ đẹp mạnh mẽ.
Hạ Lẫm nghiêng đầu nhìn chằm chằm, lý trí trong nháy mắt bị đoạt đi, cùng cô kề vai sát cánh, cho dù chết cũng không tiếc.
An Nhàn ngẩng đầu nhìn luồng sấm sét cuối cùng đang áp ủ trong kiếp vân, suy nghĩ xem có nên trọng tố lại cơ thể của mình trong luồng cuối cùng này hay không.
Lúc này, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Lẫm, hỏi: "Nếu như tôi là phụ nữ..."
Hạ Lẫm đầu tiên là vui mừng khôn xiết, sau đó cả kinh nói: "Anh tính lợi dụng lực lượng của thiên kiếp để trọng tố lại cơ thể của anh sao?"
"Đúng vậy……"
Không đợi An Nhàn nói xong, Hạ Lẫm vội vàng nói: "Anh không cần thay đổi cái gì vì tôi, cho dù anh là đàn ông, tôi cũng không để bụng."
An Nhàn: "...Anh chắc chứ?"
“Chắc chắn.” Hạ Lẫm khẳng định gật đầu.
“Vậy thì được rồi.” An Nhàn bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Tới đây!”
Tia sét cuối cùng, có đủ sức mạnh hủy diệt thiên địa, xuyên qua những đám mây như một cơn mưa kiếm, bẻ gãy, nghiền áp, uy chấn tứ phương.
Ầm ầm ầm ầm, hàng chục tiếng nổ lớn xé toạc trời đất, khí kình khổng lồ làm tràn tứ phương, quét sạch một nửa tinh cầu, tất cả mọi người đều rùng mình.
Trong giây tiếp theo, tất cả âm thanh đều biến mất, cả thế giới rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
Nhưng mà một lát sau, một tia kim quang xuyên thủng mây đen, chiếu sáng trời đất, hai bóng người hóa thành hai luồng ngũ sắc, phóng lên trời cao, biến mất ở trong phía chân trời.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, không biết qua bao lâu, đột nhiên có người hét lên trong kinh ngạc: "Minh chủ thật sự lên trời rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: Chính truyện kết thúc tại đây, có lẽ bạn sẽ cảm thấy có chút gấp gáp, nhưng An Nhàn ở thời đại này là vô địch, cuộc sống hàng ngày sẽ có chút nhạt nhẽo. Về phần quan hệ giữa nam nữ chính, hai người đều là người tu hành, tuổi thọ cao, cũng đủ để bọn họ từ từ tung hoành.
Để đạt được mục tiêu thăng cấp trong một trăm năm, Hạ Lẫm bắt đầu luyện tập cả ngày lẫn đêm. Nếu là một người tu luyện bình thường, cho dù người đó rất có thiên phú, cũng không thể đạt đến Độ Kiếp Kỳ trong vòng một trăm năm, nhưng Hạ Lẫm thì khác, cơ thể anh đã được tôi luyện bởi Tinh Phách Phượng Hoàng, anh có thần cốt rải rác khắp thế giới và nguyên thần bất tử, cộng với sự trợ giúp dược vật của An Nhàn, tốc độ tu luyện có thể được mô tả là tiến triển rất nhanh.
Một ngày nọ, An Nhàn trở lại Tố Nguyên Phái và thấy Hạ Lẫm đang ngồi trên bậc thềm, trong tay cầm một khúc xương và gặm nhấm nó. Li Long cuộn mình trên đùi anh, vui vẻ nhặt những mảnh xương vụn rơi ra từ miệng anh.
An Nhàn: "..." Cái khúc xương kia nhìn có vẻ quen mắt, hình như là. . .
"Phương pháp anh hấp thu thần lực chính là gặm?" An Nhàn khó hiểu hỏi.
"Không muốn lãng phí, dù sao nó cũng là xương của tôi." Hạ Lẫm cắn ba miếng là giải quyết hết miếng xương trong tay, cuối cùng còn dư lại một miếng nhỏ trong miệng, nhảy đến trước mặt An Nhàn, ghé sát vào cô: "Anh có muốn thử không?"
Thần cốt rất cứng, trên đời này chỉ có Hạ Lẫm mới có thể luyện hóa được. Mặc dù An Nhàn cũng có thể hấp thụ thần lực chứa trong thần cốt, nhưng hiệu quả kém xa so với chủ nhân của thần cốt.
Vì vậy, Hạ Lẫm không biết xấu hổ dụ dỗ An Nhàn bằng xương của mình và chỉ cần cô gật đầu, anh có thể thâm nhập giao lưu bằng miệng ngay lập tức.
Anh Nhàn thờ ơ hỏi: “Đây là xương ở vị trí nào?”
“Xương cụt.” Hạ Lẫm thẳng thắn đáp.
An Nhàn: "...Khẩu vị quá nặng."
“Vậy anh thích bộ phận nào?” Hạ Lẫm tiếc nuối nhét miếng xương vào miệng, nghiêm túc nói: “Ngoại trừ xương cột sống, anh có thể chọn bất kỳ bộ phận nào khác.”
“Không cần.” An Nhàn cảm thấy dựa theo chế độ bình thường, từ từ thăng cấp cũng tốt.
"Thật sự không cần sao?" Hạ Lẫm tích cực quảng cáo: "Canh thần cốt là cao lương mỹ vị trên đời, đại đa số người đều không thể thưởng thức, hôm nào tôi nấu cho anh một nồi nhé?"
An Nhàn nghiêng đầu liếc mắt một cái: Làm sao anh biết thần cốt nấu canh rất ngon, anh từng uống qua sao? Ngoài ra, nghiêm trang nghiên cứu cách nấu xương của mình thực sự không thành vấn đề gì đấy chứ?
An Nhàn đột nhiên tò mò: "Một khi thần nhân ngã xuống, bọn hắn thường thường xử lý thần cốt còn lại như thế nào?"
Hạ Lẫm dựa vào tảng đá, nhìn bầu trời, lười biếng nói: "Những thần nhân khác không thể dung hợp những bộ thần cốt không thuộc về họ, vì vậy những bộ thần cốt này sẽ được chôn cất trong thần nhân mộ địa."
“Thần nhân mộ địa?” An Nhàn dừng một chút, lại hỏi: “Năm đó, tại sao bọn họ không mang thần cốt anh của anh về?”
Trong mắt Hạ Lẫm hiện lên một tia tàn khốc, cười lạnh nói: "Bởi vì bọn họ dùng thần cốt của tôi để chữa kết giới, muốn giam cầm tôi trên tinh cầu này, để cho tôi vĩnh viễn luân hồi, ký ức của tôi sẽ từng chút bị tẩy sạch, cho đến khi hoàn toàn quên mất, đến lúc đó, cho dù lúc đó nguyên thần của tôi bất diệt, cũng không có khả năng trở lại Thần Vực."
"Tuy nhiên: " An Nhàn nói: "Chỉ cần anh đạt được cơ duyên, tu luyện thành công, không phải sẽ trở về sao?"
Hạ Lẫm nhìn về phía cô, lệ khí trong mắt anh từ từ tan rã, biến thành một tia sáng rực rỡ.
“Đó là bởi vì có anh.” Anh vòng tay ôm eo An Nhàn, dịu dàng nói: “Anh sống sót qua kiếp nạn kinh khủng đó, trở thành biến số vận mệnh lớn nhất, rót vào sinh cơ mới cho thế giới cạn kiệt linh khí này, đồng thời cũng sáng tạo cơ duyên cho tu chân quật khởi, nếu không có sự tồn tại của anh, trên thế giới này mấy chục vạn năm cũng không thể xuất hiện người tu chân, cho dù có thì văn minh tu chân bị đứt gãy, cũng sẽ mang đến rất nhiều chướng ngại cho con đường tu hành, không biết sẽ mất bao lâu mới có thể ra đời một cao thủ Độ Kiếp Kỳ.”
“Hoa Hoa, gặp được anh, tôi thật may mắn.” Hạ Lẫm cong mày len, giống như một con thú cưng thoả mãn: "Cho nên, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa.”
An Nhàn: "..." Tại sao cô lại cảm thấy đây là một cái hố nhỉ? Rõ ràng là anh muốn ăn vạ ở trên người cô, nhưng cuối cùng anh lại lên tiếng giống như thể cô đã chiếm lợi anh rất nhiều thì phải.
Phía sau lưng nóng rực một mảnh, hơi thở hùng hồn khiến cho An Nhàn có chút không được tự nhiên, cô đẩy Hạ Lẫm ra, phá hủy bầu không khí tốt đẹp mà người nào đó đã vất vả tạo ra chỉ bằng một câu: “Tại sao năm đó anh lại bị những thần nhân kia đuổi giết? ?"
Hạ Lẫm: "..."
Nếu không phải người trong lòng anh là An Nhàn, anh chắc chắn sẽ bạo phát.