Hạ Lẫm dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên lưng An Nhàn, khàn giọng nói: "Vết sẹo của tôi bị anh vô tình xé toạc, đau lòng không thể hô hấp được."
An Nhàn: Tôi sẽ không nói lời nào, chỉ yên lặng xem màn trình diễn của anh.
Thấy cô không dao động, Hạ Lẫm vô lực cúi đầu nói: "Lý do rất đơn giản, thực lực của tôi sắp đạt tới Cửu Thần Thiên Tôn, cách chúa tể chỉ còn một bước."
An Nhàn kinh ngạc liếc anh một cái, cô không nghĩ tới, người này kiếp trước không chỉ có là một thần nhân, hơn nữa còn là một thần nhân có cấp bậc rất cao. Nhưng với thực lực mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể bị các thần khác vây giết?
Hạ Lẫm tiếp tục nói: "Tôi là bị bọn họ ám toán vào đúng thời khắc quan trọng. Sau khi giết hơn chục vị thần nhân, tôi lao ra khỏi Thần Vực và đến vị diện này, nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị bọn họ đuổi kịp và chết tại đây.”
"Giữa các thần nhân cũng sẽ xảy ra tranh đấu sao?" Theo An Nhàn, những tu sĩ có thể tu luyện để trở thành thần đều có một cảnh giới siêu việt, ngay cả khi có xích mích, cũng sẽ không chiến đấu đến ngươi chết ta sống vì sự ích kỷ của mình như phàm nhân vậy.
"Không phải tất cả các thần nhân đều từ người phàm tu luyện lên, trên thực tế, hầu hết các thần nhân trong Thần Vực đều xuất thân từ thần dân, bọn họ tất nhiên trời sinh cao ngạo và vô cùng bài xích thần nhân ngoại lai." Hạ Lẫm nói tới đây thì dừng lại. Anh không muốn nói cho với An Nhàn rằng để có được chỗ đứng vững chắc trong Thần Vực, anh đã giết chết vô số thần dân, điều này đã dẫn đến họa sát thân sau này. Nhưng nếu không phải như thế, thì chỉ sợ anh cũng có thể sẽ giống như các thần nhân khác, trở thành thần dân phụ thuộc vào họ.
Sau khi nghe Hạ Lẫm tường thuật, An Nhàn cảm thấy hơi chán ghét Thần Vực.
"Sau khi trở thành thần, chỉ có thể ở trong Thần Vực thôi sao?"
"Cũng không phải như vậy, ở bên trong Thần Vực có thần lực nồng đậm nhất, thích hợp thần nhân tu luyện, cho nên đa số thần nhân đều lựa chọn ở lại Thần Vực."
Mày An Nhàn cau lại mới giãn ra, nhìn Hạ Lẫm, cười nói: "Chờ sau khi chúng ta thành thần, chúng ta nên tìm một nơi khác để tu luyện đi?"
“Được.” Trong mắt Hạ Lẫm tràn đầy ấm áp. Người này cũng đã kéo anh vào trong tương lai của mình. Đối với câu "chúng ta" này, anh đồng ý buông bỏ tất cả hận thù.
Hạ Lẫm tu luyện càng thêm khắc khổ, mỗi lần đột phá một tầng, anh đều hấp thu mấy cây thần cốt, sau khi hấp thu hết một nửa thần cốt, cũng hoàn thành mục tiêu trong thời gian đã hứa hẹn.
Thiên kiếp ập đến, cả hai cùng nhau độ kiếp.
Trong lần luồng thiên kiếp cuối cùng, An Nhàn đã nói với anh: "Nếu tôi là phụ nữ ..."
Hạ Lẫm khi đó đã động lòng, nếu An Nhàn là phụ nữ, như vậy quan hệ của hai người có lẽ còn có thể tiến xa hơn. Anh cảm thấy rằng lý do chính khiến An Nhàn không muốn hoàn toàn chấp nhận anh là vì giới tính của họ.
Nhưng dùng lực lượng của Thiên kiếp để nghịch sửa thay đổi giới tính, An Nhàn cần phải hy sinh quá nhiều, Hạ Lẫm không muốn An Nhàn hối hận về sau, vì vậy anh nói: "Anh không cần thay đổi bất cứ điều gì vì tôi." Và kiên quyết ngăn suy nghĩ muốn trọng tố lại cơ thể của An Nhàn.
Tuy nhiên, trong tương lai không xa, sự việc này đã trở thành một đoạn lịch sử đen tối mà anh hối hận nhất!
Vào năm thứ hai sau khi phi thăng, cả hai tìm thấy một vùng đất không có chủ ở Tiên giới và sống một cuộc sống tiêu dao tự tại. Gieo trồng tiên thảo, chăn nuôi tiên thú, tìm bạn và đặt câu hỏi, không cạnh tranh với thế giới bên ngoài.
Cả An Nhàn và Hạ Lẫm đều là những "nam tiên" kiệt xuất, cả hai cùng ăn cùng ngủ cùng nhau, được các tiên nhân trong Tiên giói coi là một đôi tiên lữ đồng tính. Hạ Lẫm đã âm thầm vui mừng vì điều này trong một thời gian dài, cho đến một ngày, trong một lần bất chợt tâm huyết dâng trào, anh hái một bông hoa Mộng Mị và tặng cho An Nhàn, loại hoa này ngàn năm mới nở một lần, không hề có tác dụng gì đến đàn ông, nhưng nó có thể mang lại cho phụ nữ một mùi thơm cơ thể khác nhau.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Hạ Lẫm vẫn nam tính, nhưng trên người An Nhàn lại toát ra một mùi thơm thấm người.
Hạ Lẫm: "? ? ?"
An Nhàn:"……"
Hạ Lẫm: "!!!"
An Nhàn:"……"
Hạ Lẫm: "Anh là phụ nữ sao?"
“Đúng vậy.” An Nhàn vân đạm phong khinh bình tĩnh trả lời.
"Tại sao anh lại là phụ nữ?" Hạ Lẫm ngoài ý muốn không kịp phòng ngừa phát hiện ra chân tướng, sững sờ.
An Nhàn là phụ nữ, mấy trăm năm qua chẳng phải là uổng công sao?
“Tại sao không nói cho tôi biết!” Hạ Lẫm đau lòng than thở.
"Khi tôi đang độ kiếp, không phải đã hỏi anh rồi sao?" An Nhàn trả lời: "Anh nói anh không quan tâm, cũng không cần vì anh mà thay đổi cái gì."
"Tôi còn tưởng rằng anh muốn đổi giới tính!" Hạ Lẫm gầm lên một tiếng, sau đó lại hỏi: "Chờ một chút, nếu như anh không muốn đổi giới tính, vậy tại sao lại trọng tố cơ thể?"
An Nhàn vỗ vỗ ngực mình, mặt không chút thay đổi nói: "Lúc trước độ kiếp thất bại đã làm mất cái này, cho nên muốn trọng tố một chút, tôi hỏi ý kiến của anh, anh nói không cần, tôi cảm thấy cũng tốt, nên vẫn giữ nó như cũ.”
Hạ Lẫm nhìn chằm chằm vào bộ ngực phẳng lì của cô, đột nhiên cảm thấy mình đã mất đi một mảnh vũ trụ.
Mặc dù ngực phẳng cũng rất yêu nhưng rõ ràng anh có cơ hội leo lên đỉnh cao và "thống trị" thế giới!
Trái tim đau! Đối với chứng chậm phát triển trí tuệ không thể chữa khỏi của anh!
Nếu cho anh một cơ hội khác, anh nhất định sẽ trả lời chắc chắn: "Trọng tố lại đi! Hãy làm người phụ nữ có cả thế giới trong tâm trí!"
Tuy rằng có chút buồn bực, nhưng trong lòng Hạ Lẫm vẫn vui vẻ, biết An Nhàn là phụ nữ, cuối cùng anh cũng có thể không chút cố kỵ mà theo đuổi cô.
“Hoa Hoa, làm bạn lữ song tu của anh đi.” Hạ Lẫm quỳ một chân xuống, nắm lấy tay cô, thâm tình vô hạn.
"KHÔNG."
Trong lòng của Hạ Lẫm như thắt lại: "Em còn không muốn tiếp nhận anh?"
An Nhàn lắc đầu nói: "Làm bạn lữ thì được, nhưng song tu thì không cần."
Hạ Lẫm phản ứng trong vài giây, sau đó vui mừng nói: "Ý của em là chúng ta không song tu, nhưng chúng ta có thể là cộng sự?"
An Nhàn mỉm cười và gật đầu.
“A!” Hạ Lẫm ôm lấy cô và kích động kêu lên, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp đất trời.
Ánh mắt An Nhàn dịu dàng, cô vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên hôn anh...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Không song tu không có nghĩa là không xx...làm bạn tình, bạn biết đấy ^^