Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn đem một cái cái hòm thuốc đưa cho Hạ Lẫm: "Nơi này có hàng mẫu của 12 loại dược vật, trước mắt tôi chỉ có thể cung cấp được khoảng như vậy thôi. Nếu mấy người định mua thêm thì ở trong khả năng chu cấp dược liệu, một tháng nhiều nhất cung cấp 40 phần."
Hạ Lẫm mở hòm thuốc ra, kích hoạt chip mặt trong của cái rương, lập tức hiện ra một màn hình ảo, bên trên có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ thuộc tính của 12 loại dược vật.
Nhanh chóng xem qua hết một lần, tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn chợt lóe. Một lát sau, Hạ Lẫm đóng màn hình lại rồi lấy ra một bình dược, phát hiện trên thân bình khắc ấn không phải là biểu tượng của Hoa Hoa Thế Giới mà là một cái trận pháp quái thú hình tròn.
Hắn nhìn về phía An Nhàn với ánh mắt dò hỏi.
"Đó là trận pháp Vân Lân." An Nhàn giải thích nói, "Tôi không định dùng danh nghĩa của Hoa Hoa Thế Giới."
Hạ Lẫm nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Ừ, tôi đã biết."
Lúc trước khi hắn bị thương đã từng tuyên bố với bên ngoài là đang tĩnh dưỡng ở chỗ một vị trị liệu sư, hiện giờ vừa lúc có tác dụng.
An Nhàn khen ngợi liếc mắt nhìn Hạ Lẫm một cái. Người đàn ông này khiến cho người khác dễ chịu ở điểm chính là không hỏi nhiều, không kiêu căng, khiêm tốn mà lưu loát mà giúp cô giải quyết không ít phiền toái. Nếu không có như thế, chỉ sợ cô cũng không có cách nào giống như bây giờ mà yên tâm mở cửa hàng.
Còn Hạ Lẫm thì lại bị cái liếc mắt kia câu dẫn thần hồn. Từ sau khi phát hiện ra tâm ý của bản thân thì nhất cử nhất động của người thanh niên này liền tựa như nam châm hấp dẫn hắn. Rất nhiều lần, hắn thiếu chút nữa không khống chế được tình cảm của chính mình. Hắn biết rõ bản thân mình muốn có được y, nhưng y thì chắc chắn không có ý như vậy. Giới tính của hai người, trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi. Tuy rằng đồng tính yêu nhau cũng không hiếm lạ gì nhưng người tiếp thu được dù sao cũng chỉ là số ít. Nếu quá mức ép sát, có lẽ sẽ khiến cho đối phương phản cảm.
Hạ Lẫm rất có kiên nhẫn, nhưng hắn không xác định được định lực của mình có thể chống đỡ được đến ngày đó hay không.
"Hoa Hoa." Hạ Lẫm khép hòm thuốc lại rồi đi đến bên cạnh An Nhàn, nhẹ nhàng ôm lấy eo y, vô cùng tự nhiên mà kề sát lại gần mặt của y, dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai y: "Vất vả rồi."
An Nhàn chỉ cảm thấy lỗ tai rung lên một đợt, thân thể hơi hơi ngửa về sau, đang muốn mở miệng nói thì Hạ Lẫm đã thối lui, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh như thường.
Kề mặt hành lễ* là nghi thức phổ biến hằng ngày ở thời đại này, vậy cho nên mới không có gì kỳ quái ư?
*Ở đây là chỉ cho những hành động ôm, hôn hay những cử chỉ thân mật nhưng không vượt quá giới hạn.
An Nhàn âm thầm nói thầm một chút, rồi sau đó không hề nghĩ nhiều nữa. Nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện ra, số lần Hạ Lẫm hành kề mặt lễ với cô càng ngày càng nhiều, cho đến mức cô tập mãi cũng thành thói quen...
Trở lại phòng, An Nhàn bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi Hạ Lẫm gọi cô là cái gì? Hoa Hoa?
Chỉ có hai tiền tố "Hoa Hoa" đứng trước, "Minh chủ" mới là xưng hô chính xác đại biểu cho địa vị cùng danh vọng!
An Nhàn ngồi trước màn hình, liếc mắt nhìn sang khu bình luận của Hoa Hoa Thế Giới. Lúc này cô mới nhớ tới dường như lại đến lúc tuyên bố tân phẩm rồi, thời gian cách ngày tháng trước công bố cũng tiến vào thời kì đếm ngược.
Cô nhìn thời tiết hôm nay, trời trong nắng ấm, trời xanh không mây.
Okie!
An Nhàn nhảy cẩng lên rồi sau đó nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo khác, lấy những thứ cần thiết, cửa cũng không đi mà nhảy trực tiếp ra ngoài qua cửa sổ.
Dưới lầu, Hạ Lẫm chỉ thoáng nhìn thấy bóng dáng y rời đi, chờ đến khi hắn ra khỏi tiểu lâu thì bóng dáng kia cũng đã biến mất ở cuối biển hoa.
Hạ Lẫm: Có cửa lớn lại không đi, nhảy cửa sổ cái gì chứ...
Lúc này, nhóm Hoa hữu đang chờ trước phòng phát sóng trực tiếp tân phẩm, nhiệt liệt mà thảo luận các loại đề tài.
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, màn hình phát sóng trực tiếp liền xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Khu bình luận lập tức yên tĩnh lại.
An Nhàn đứng ở trên đỉnh núi, tóc dài bay bay, trước mắt là trời đất rộng lớn, núi non trùng điệp.
【 Minh chủ lại muốn nhảy vực nữa? 】
【 Minh chủ, nghĩ thoáng một chút đi nào, thế đạo gian nan cũng không có gì mà không qua được, không cần cứ một lời không hợp liền nhảy vực như thế. 】
【 Nơi này là núi Tư Du à? Phong cảnh thật sự quá đẹp, như thơ như họa, làm nền cho Minh chủ đến mức phong thần tuấn tú, tiên khí tung bay, khó trách sao Minh chủ lại luôn thích đến nơi đây tỏ vẻ như vậy. 】
【 Minh chủ, nhảy đi, tui đã làm tốt công tác gào thét chói tai rồi nè. 】
An Nhàn chậm rãi vươn tay, trên tay cô bỗng xuất hiện một cái cây dài khoảng tầm 30cm, phía trước có hình mũi nhọn, phía sau thì rỗng, toàn thân trắng bạc.
【 Đây là cái đồ chơi quái quỷ gì thế!!! 】
【 Hình dạng của nó làm mị sinh ra một loại liên tưởng không thể nói, đặc biệt là khi nó được Minh chủ cầm trên tay. 】
【 Đúng là có điểm quá tục, làm hoa cúc người ta căng thẳng mà. 】
【 Minh chủ, sao cậu lại có thể làm ra loại dơ bẩn phá hư khí chất siêu trần thoát tục của mình như vậy chứ! Mau mau ném xuống, đổi lấy thanh bảo kiếm tuyệt thế nạm đầy kim cương nào. 】
【 Lầu trên quá thô tục, bảo kiếm gì mà nạm kim cương chứ? Muốn nạm cũng là nạm thạch ma pháp nhé! 】
【 Fan cuồng tỏ vẻ, cho dù thứ mà Minh chủ cầm trên tay có là gạch đi chăng nữa thì tui cũng cảm thấy soái cực kỳ. 】
...
An Nhàn không để ý đến nghị luận của mọi người, cầm thứ đó trên tay nhẹ nhàng hoa động trước mặt. Sau đó một sợi sương màu trắng từ trong mũi nhọn chảy xuôi ra ngoài, rồi nhanh chóng bành trướng dung hợp trong không khí, nháy mắt ngưng tụ thành hình một đám mây, nhẹ nhàng lơ lửng trước chân An Nhàn.
【!!! 】
【 Kẹo bông gòn hả? 】
【 Thật mềm mại, cảm giác muốn sờ một cái quá. 】
【 Minh chủ muốn làm cái gì thế? 】
An Nhàn lại thay đổi sang một hướng khác, tựa như tạo bông vậy, bắt đầu chế tác đóa thứ hai, đóa thứ ba, từ thấp đến cao, sắp hàng theo trình tự cầu thang.
Tiếp theo, cô nâng bước mềm mại đạp lên trên đám mây thứ nhất. Đám mây hơi trầm xuống, rồi mới uyển chuyển nhẹ nhàng nâng cả người cô lên.
An Nhàn bước đi về phía trước, bước lên đám mây thứ hai rồi chưa đợi đứng cho vững lại nhảy lên đóa thứ ba. Cứ thế mà quán tính mang theo đám mây trôi về phía trước.
Đôi tay An Nhàn bay múa, từng đóa mây lớn nhỏ ngưng tụ lại trong không trung, uốn lượn mà lên tựa như thang trời. Cô tung mình lên cao, từng bước nhảy vọt, thân như gió tựa như ảnh, thẳng tận trời cao.
Mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét...
Dựng mây thành thang xếp từng bậc, thẳng tới trời xanh hỏi đường tình.
Thu trời đất vào lòng, nạp non sông vào mắt. [1]
Tốc độ của An Nhàn càng lúc càng nhanh, nhìn lên không trung, ánh mắt kiên định, phảng phất như buông xuôi tất cả chuyện đời, một lòng cầu đạo.
Mà thang mây dưới chân loanh quanh lòng vòng, cao tới gần ngàn mét, giống như một cái cây cầu uốn lượn thẳng lên liên thông trời đất.
Không khí càng ngày càng loãng làm thân thể cô càng ngày càng trầm trọng. An Nhàn hé miệng thở dốc, mồ hôi từ giữa trán chảy xuống, nhưng thể xác và tinh thần lại tự tại, vui sướng vô biên. Dùng hết một chút sực lực cuối cùng, tựa như tia chớp nhằm về phía cực hạn.
An Nhàn mở rộng hai tay, thoải mái cười to.
Một màn này làm mọi người nhìn đến mức muốn nín thở, trong ngực hình như có một loại tình cảm mãnh liệt sắp phun trào. Thật sự muốn giống như y vậy, tự do tự tại với trời đất!
Đến cuối cùng, An Nhàn xoay người một cách tuyệt đẹp, mặt hướng xuống đất, rơi thẳng xuống.
Từng đóa mây mù từ trong tay phun ra ở trong không trung, lưu lại một quỹ đạo màu trắng thật dài giống như một con chim gãy đoạ đơn cánh.
Thân không vật thừa, tâm không trở ngại. [2]
An Nhàn thả người rơi xuống, chân bước trên mây màu, chân trần về trần.
Nâng tay lên múa may về phía sau, rồi từng đóa mây trắng tại phía sau lưng tràn ra.
-- Ta đến tự bầu trời, hoa nở khắp nhân gian.
【 A a a a a a, ta chịu không nổi!!! 】
【 Sao lại có người có thể soái đến mức như thế chứ!!! 】
【 Tim nhỏ của mị, nó tựa như con thỏ cắn phải thuốc đang nhảy điên cuồng. 】
【Trời mé, đã biết một Minh chủ như vậy rồi sau này tui còn có thể yêu người khác được nữa ư?! 】
【 Cả đời theo Minh chủ, những thần tượng khác dù sao cũng không thể nhập vào mắt tui được nữa. 】
【 Mỗi khi tui cho rằng Minh chủ đã tỏa sáng đến mức tận cùng rồi thì anh ấy sẽ tổng hội lần lượt đánh vỡ nhận thức của tui. Cho nên cuối cùng tui cũng hiểu rõ được một chuyện, Minh chủ tỏa sáng, là không có cực hạn! 】
【 Haiz, tui từ bỏ giãy giụa. Minh chủ đại nhân, xin cho tui bồi anh độc thân cả đời. 】
...
Cái gì mà gọi là "Bồi anh độc thân cả đời" chứ? Lời này Hạ Lẫm không thích nghe tí nào.
H các hạ: 【 Nam thần như vậy, nhất định sẽ có một nam thần khác làm ấm ổ chăn cho cậu ấy. 】
【 Người nào mà xứng để làm ấm ổ chăn cho anh ấy chứ! 】
【 Lầu trên chẳng lẽ là đang nói mình à? 】
【 Tôi nhớ ra anh rồi, anh chính là cái tên giàu có lần trước khen thưởng cho Minh chủ chứ gì. Đừng nghĩ rằng anh khen thưởng nhiều tiền như vậy là liền có thể bao dưỡng nam thần của chúng tôi! Nói cho anh biết, anh không có cửa đâu! 】
【 Ai dám nhúng chàm nam thần của tao, tao liền lấy dao nhỏ đâm chết hắn! 】
【 Mụ nội nhà nó, cái tên H các hạ gì kia lần trước còn cảnh cáo người khác không được làm búp bê bơm hơi hình Minh chủ. Còn lần này lại nói những lời như thế. Tâm tư dơ bẩn như vậy quả thực rõ như ban ngày! 】
【 Mẹ nó, như vậy cũng quá âm hiểm rồi! 】
...
Hạ Lẫm bị chửi đến máu chó đầy đầu, lại còn bị những võng hữu nhạy bén nhìn thấu tâm tư, buồn bực đến mức không biết phải làm gì, chỉ mong rằng An Nhàn sẽ không chú ý đến đoạn đối thoại này, miễn cho hắn chưa kịp làm gì mà đã chết thảm.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vừa lúc thấy An Nhàn khoan thai trở về, hắn liền lập tức rời khỏi phòng, một bên phân phó Phi Thác chuẩn bị bữa tối, một bên đi về phía cửa lớn.
An Nhàn tản bộ bước đến, mang theo một thân ánh mặt trời cùng mùi hoa từ xa tới gần, chậm rãi đi về phía Hạ Lẫm.
Trong đầu Hạ Lẫm lại hiện lên hình ảnh cuối cùng của buổi phát sóng trực tiếp, cất bước trên mây, bách hoa nở rộ. Siêu trần, thoát tục, phong thần tuấn tú.
Người như vậy, hắn thật sự xứng đôi sao?
"Có chuyện gì à?" An Nhàn đứng yên trước mặt hắn, mỉm cười hỏi.
Hạ Lẫm nhịn không được ôm y vào trong lòng, sau đó nháy mắt lại thả lỏng lực đạo, hơi hơi nghiêng đầu làm một cái hành lễ kề mặt với y, cảm nhận hơi thở lẫn nhiệt độ cơ thể của y, cũng khó khăn khống chế bản thân không đụng chạm thân thể với y.
Nhẹ nhàng buông ra, Hạ Lẫm bình tĩnh nói: Dược mới của em thật tốt." Mà em cũng thật đẹp.
"Cảm ơn." An Nhàn lướt qua người hắn, một bên đi về phía trên lầu, một bên nói, "Tôi về phòng tắm rửa trước một chút, khi nào ăn cơm nhớ gọi tôi một tiếng."
Hạ Lẫm nhìn bóng dáng của y, ánh mắt bỗng tối lại, bàn tay nắm chặt thành quyền. Lần đầu tiên tròn đời hắn muốn trở nên càng cường mãnh liệt tín niệm.
An Nhàn tắm rửa xong rồi vào Tinh Võng tuyên bố thông tin của tân dược.
Ý Hành Vân, trung phẩm hai sao, có thể ngưng tụ trong không khí tạo thành thứ có sức nổi đặc thù. Hình dạng, kích thước lớn nhỏ lẫn sức nổi đều phụ thuộc vào sự điều tiết khống chế tinh thần lực của mỗi cá nhân, dài nhất là có thể duy trì 30 phút. ( Đặc biệt nhắc nhở: Những Hoa hữu có thể trọng vượt qua 150kg cảm phiền cân nhắc trước, trừ khi tinh thần lực đạt tới B cấp trở lên.)
oOo
[1] "Trúc vân thành thê thập giai thượng, trực đạt thanh thiên vấn tâm trình.
Thu thiên địa tại tâm, nạp hà sơn vu nhãn."
Tạm dịch: "Dựng mây thành thang xếp từng bậc, thẳng tới trời xanh hỏi đường tình.
Thu trời đất vào lòng, nạp non sông vào mắt."
[2] "Thân vô trường vật, tâm vô trệ ngại."
Tạm dịch: "Thân không vật thừa, tâm không trở ngại."
(Phần dịch nghĩa bên trên hoàn toàn là do chủ nhà tự xử.-. Nếu có sai sót thì góp ý giúp tớ nhé ^^!)
Ta đã trở về, có còn ai thương nhớ?!
-Vẫn chờ "mảnh chân tình" như cơm bữa-