Editor: Heidi Tran
Beta: Phong Vũ Tuyết tuyết
Đậu ký sinh thuận lợi thông qua kiểm tra đo lường, An Nhàn nhận được bản báo cáo kiểm tra đo lường và thẻ chứng nhận độc quyền từ trung tâm giám sát, có những tư liệu này, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm giúp Mặc Lan tiến hành trị liệu.
Lúc An Nhàn ra cửa, Hạ Lẫm đang ở trong phòng tu luyện, Bạch Hầu Chử thì đang giao lưu tình cảm với Trảo Nha ở bên hồ, cũng không có chạm mặt, chờ một lớn một nhỏ làm xong chuyện của mình, thì An Nhàn đã ở trong cô nhi viện rồi.
"Minh chủ!" Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy một giọng nói kích động. Quay đầu nhìn lại, chính là Bát Ca thường xuyên đến chỗ này làm nghĩa công, là một trong fan cứng của An Nhàn.
"Cậu cũng ở đây à?" An Nhàn mỉm cười với hắn.
Bát Ca điên cuồng gào hét ở trong lòng: A a a a, minh chủ cười với mình!
Bên ngoài lại cố gắng giữ vững bình tĩnh: "Ừ, hôm nay được nghỉ phép." Đồng thời theo thói quen lấy camera mini trong túi ra.
An Nhàn gật đầu, cất bước đi vào bên trong, Bát Ca nhanh chân đuổi theo.
Viện trưởng Du Thu đang chờ cô ở trong phòng viện trưởng, thấy cô tới, lập tức cười chào đón, vừa hỏi thăm tình hình gần đây của cô, vừa dẫn cô đi đến phòng nghỉ.
Lúc này mấy đứa trẻ ở cô nhi viện đều đang đi học, chỉ gọi một mình Mặc Lan đến đây. Trước tiên An Nhàn kiểm tra sơ qua tình trạng cơ thể của cô bé, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền lấy đậu ký sinh ra, bảo cô bé uống vào.
Hiệu quả của đậu ký sinh, chỉ đ ến khi bệnh đốm da rêu phát tác thì mới hiện ra rõ ràng, thời gian phát tác lần tiếp theo chỉ còn một ngày, An Nhàn định ở lại đây theo dõi hai ngày, để đảm bảo không xảy ra sơ suất gì.
"Anh Lạc Y, bệnh của em thật sự có thể chữa khỏi sao?" Mặc Lan sợ hãi hỏi. Bởi vì căn bệnh này, nó bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị bao nhiêu người cười nhạo và chán ghét. Nếu không có cô nhi viện cố gắng hết sức lực trị liệu giúp nó, chỉ sợ nó đã sớm không sống tiếp được nữa.
"Tất nhiên." An Nhàn nghiêm túc nói. "Sau này em không cần phải lo lắng nữa."
Những lời này chẳng khác gì là tiếng trời, nước mắt Mặc Lan tràn mi, âm thầm đáp lại trong lòng: Em tin tưởng anh, ca ca.
An Nhàn vỗ vai cô bé, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thoáng nhìn thấy Bát Ca đang chụp hình, cô nhắc nhở nói: "Cậu muốn chụp gì cũng được, nhưng nội dung có liên quan đến cô nhi viện, không được công bố ra ngoài."
Bát Ca vội vàng giơ ba đầu ngón tay lên, đảm bảo nói: "Tôi biết rồi!"
An Nhàn không nói nhiều nữa, đi dạo trong sân, quan sát tình trạng sinh trưởng của hoa cỏ. Lần trước đưa tới hơn một trăm chậu hoa cỏ, bây giờ vẫn phát triển xanh tốt như cũ, có thể thấy được mấy đứa nhóc ở cô nhi viện chăm sóc cho chúng nó rất tốt. Sân phía sau có không ít rau quả, tươi ngon mọng nước, tình hình sinh trưởng rất tốt.
Nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy diện tích ở cô nhi viện hình như có hơi nhỏ, đang cân nhắc xem có nên mua lại tòa nhà ở bên cạnh không, Bát Ca lấm la lấm lét đến gần hỏi: "Minh chủ, dược phẩm mới tiếp theo được tuyên bố vào lúc nào? Có thể tiết lộ một chút gì đó được không?"
An Nhàn đang muốn trả lời, chợt nghe thấy tiếng ồn ào hỗn tạp được truyền đến từ bên ngoài.
Cô nhíu mày, xoay người đi đến bên kia.
Ngoài cửa cô nhi viện, tụ tập hơn mười mấy người, phần lớn đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ, cãi cọ ầm ĩ làm phá vỡ sự yên tĩnh của cô nhi viện, dẫn tới có không ít đứa nhỏ nhô đầu ra nhìn xem.
An Nhàn dừng bước chân, ánh mắt dừng lại trên người của một người trong đó. Người đó chính là Âu Hạo người đã từng đăng bài viết hãm hại Lạc Y, lại nhìn sang những người khác, thế nhưng đều là bạn trung học của Lạc Y.
Bọn họ tới đây làm gì?
Bát Ca nhỏ giọng nói: "Minh chủ, khoảng thời gian gần đây, những người đó thường xuyên chạy đến cô nhi viện, lấy danh nghĩa đẹp và ấm áp, nhưng phần lớn đều là đang chụp ảnh, quay phim, làm dáng, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của bọn nhỏ. Viện trưởng uyển chuyển từ chối vài lần, nhưng bọn họ cho rằng mình đang làm việc thiện, không hèm để ý chút nào."
An Nhàn nheo mắt lại: "Bọn họ đã tới đây rất nhiều lần?"
"Theo như tôi biết, ít gì cũng bốn, năm lần rồi."
Viện trưởng chưa nói gì với cô cả, có lẽ là vì không muốn loại chuyện nhỏ này làm phiền đến cô.
Thấy bọn họ ngông cuồn ùa vào cô nhi viện, An Nhàn cất bước đi đến giữa sân, ngăn cản ngay lối đi của đám người Âu Hạo.
Âu Hạo nhìn thấy hắn, vẻ mặt hơi run rẩy, cười giả dối nói: "Đây không phải là Lạc Y sao? Không nghĩ tới cậu cũng ở đây."
Một nữ sinh ở bên cạnh vui vẻ nói: "A! Lạc Y, cậu còn nhớ tôi không? Lúc học sơ trung, tôi ngồi ở phía sau cậu."
"Còn tôi nữa, chúng ta cùng chung nhóm thí nghiệm."
Mặt An Nhàn không chút thay đổi nhìn bọn họ.
Trong trí nhớ của Lạc Y, không có sự tồn tại của những người này, chỉ nhớ thời còn trẻ tùy hứng chưa biết gì cùng với những tổn thương. Lạc Y lựa chọn quên đi, sao bọn họ không thể im lặng cách xa nhau, cần gì phải chạy tới đây quấy rầy người thân mà hắn quan tâm nhất.
Âu Hạo xuất hiện ở chỗ này, An Nhàn không cho rằng bọn họ thật sự có lòng tốt đến đây.
"Đi ra ngoài." An Nhàn lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời nói của bọn họ.
"Lạc Y, chúng tôi tới đây để tặng quà cho mấy đứa trẻ, thái độ của cậu thế này có chút không thích hợp?" Âu Hạo giả vờ như có trí thức trả lời.
"Quà có thể chuyển phát nhanh, quyên tiền có thể chuyển khoản, các người cũng có thể đến âm thầm, im lặng rời đi, không cần xem nơi này như điểm du lịch, mấy đứa nhỏ cũng không có nghĩa vụ làm dáng với các người." An Nhàn trách cứ không chút khách khí.
Sắc mặt mọi người có chút khó coi. Trong đó có một người không nhịn được tức giận nói: "Lạc Y, chúng tôi xem xét thấy cậu là bạn học cùng trường, mới đến giúp đỡ cô nhi viện, sao cậu có thể nói ra những lời không hợp tình người như vậy?"
"Có nhiều bạn học nổi danh giàu có, nhưng lúc cần cứu giúp chưa từng thấy một ai." An Nhàn lạnh nhạt đáp lại một câu.
Mọi người lập tức bị nghẹn không nói nên lời, trước kia sao không phát hiện Lạc Y là một người sắc bén như thế?
"Mời trở về đi." An Nhàn ra dấu tiễn khách. "Các người ồn ào làm quấy rầy mấy đứa trẻ đi học."
"Lạc Y, cô nhi viện là viện phúc lợi của quốc gia, không phải là sân nhà của cậu, cậu không có quyền đuổi những người có lòng tốt." Âu Hạo lớn tiếng nói