Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 68 - Chương 68 - Cử Trọng Nhược Khinh(2)

Chương 68 - Cử Trọng Nhược Khinh(2)
Chương 68 - Cử Trọng Nhược Khinh(2)

Editor: Heidi Tran

Beta: Phong Vũ Tuyết tuyết

"Bây giờ cậu nổi tiếng, khinh thường các bạn học như chúng tôi, nhưng chúng tôi muốn đi hay ở, cũng không phải do cậu quyết định."

"Đúng vậy. Chúng tôi đến cô nhi viện, còn phải được cậu đồng ý sao?"

"Quá thất vọng rồi, không ngờ minh chủ là loại người như thế, mọi người cùng học một trường, có cần phải tuyệt tình như vậy không?"

"Chúng tôi có ý tốt đến thăm bọn trẻ, kết quả lại bị cho là có ý xấu, cũng quá đen đủi rồi."

Nghe bọn họ đua nhau oán giận, Bát Ca cũng tức đến bật cười. Bọn họ thế này mà gọi là "Có ý tốt"? Mỗi người đều ăn mặc ngăn nắp, trang điểm xinh đẹp, bên người còn mang theo máy chụp hình, đặt quà lên trên bàn, liền bắt đầu tạo dáng. Ở trước màn ảnh thì hỏi han ân cần, rời đi màn ảnh liền lộ ra nguyên hình. Có một số người thậm chí còn không che dấu sự chán ghét của mình đối với đứa trẻ bị dị dạng, trong lúc vô hình tạo thành tổn thương rất lớn cho bọn chúng.

Bọn nhỏ đi ra từ trong phòng học, đứng trên hành lang, lạnh nhạt nhìn mọi thứ ở đây.

An Nhàn chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt lóe lên gợn sóng.

Lễ trước binh sau, luôn là quy tắc làm việc của cô.

Đột nhiên An Nhàn lên tiếng nói chuyện với Bát Ca: "Bát Ca, chẳng phải lúc nãy cậu hỏi tôi dược phẩm mới kế tiếp có hình dạng gì sao?"

Bát Ca sửng sốt: "A, đúng vậy."

"Rất nhanh thôi anh sẽ biết."

An Nhàn lấy ra một lọ thuốc, phân biệt phun lên hai lòng bàn tay, sau đó cơ thể vừa động, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mắt một người, duỗi tay túm chặt cổ áo hắn, xoay người một cái, hất tay ném người đó bay lên cao.

"A a a a a.." Tiếng hét thảm thiết dần dần đi xa, cho đến lúc biến mất.

An Nhàn lại chuyển qua đứng trước mặt một người khác, tóc dài khẽ bay lên, không thấy một bóng người.

Cong ngón tay móc vào thắt lưng của hắn, ném hắn đi ra ngoài không hề tốn sức.

Ngay sau đó là người thứ ba, thứ tư.. Mười mấy người, tựa như đang nhảy cầu, bay lên xuống ở không trung, tiếng hét vang lên khắp nơi.

An Nhàn ném từng người một qua vách tường của cô nhi viện, khống chế độ mạnh yếu vô cùng chuẩn, đủ để người đó ngã đau, cũng không bị thương nặng đến mức tàn phế.

Bát Ca há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Bọn nhỏ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó giống như là được sống lại, kích động vỗ tay, lớn tiếng hoan hô.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã chịu đủ cảnh chụp chung và diễn trò cùng với những người này, bị ép tiếp nhận bố thí của bọn họ, viện trưởng còn bắt bọn họ cố gắng phối hợp với mấy người kia, không được để khách mời mất mặt. Mỗi lần bọn họ tới, đều khiến cho không khí ở cô nhi viện ngột ngạt, không thể nào học tập như bình thường được.

Bọn họ tự ti không dám phản kháng, lo lắng sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt, về sau sẽ không có người đến giúp đỡ bọn họ nữa. Cho nên bọn họ cố gắng nhẫn nhịn, xem như đây là áp lực và nghĩa vụ mà bọn họ phải chịu, bọn họ phải hưởng thụ được người khác tặng quà, không có quyền chỉ trích người khác.

Nhưng Lạc Y cho bọn họ một lựa chọn khác, hắn không hề lưu tình đuổi những người này ra khỏi nhà bọn họ.

Âu Hạo là người cuối cùng, cũng là người bị ném xa nhất, té thảm nhất.

Dọn sạch cửa chính không còn một mống, An Nhàn xoay lại đối mặt với mọi người, vươn đôi tay ra, nhẹ giọng nói: "Cử Trọng Nhược Khinh, ứng đối tự nhiên."

"Đây là một loại dược có thể khiến một vật thể nặng chuyển hóa thành nhẹ. Anh tặng loại dược này cho các em, về sau lại thấy có người đến quấy rầy các em, không cần nhẫn nhịn, một chữ 'ném'!"

Bọn nhỏ lớn tiếng đáp: "Được!"

Viện trưởng Du Thu: Giáo dục bọn trẻ như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?

Trong đầu Bát Ca bất giác hiện ra hình ảnh một đám trẻ con ném người..

Tất cả những đứa trẻ mười hai tuổi trở lên trong cô nhi viện, đều nhận được một lọ Cử Trọng Nhược Khinh, phun lên một cái, dời núi lắp đá không chút áp lực.

An Nhàn dặn dò bọn họ: "Không được dùng loạn, nếu bị anh phát hiện, lập tức tịch thu, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện nhận quà của anh."

Bọn nhỏ ồn ào tỏ vẻ nhất định sẽ không dùng linh tinh.

"Anh, anh ơi, qua ba tháng nữa là em sẽ đủ mười hai tuổi, có thể nhận trước một lọ được không?" Một đứa nhỏ chờ mong nhìn An Nhàn.

An Nhàn nói: "Quy củ chính là quy củ, không thể tùy tiện phá lệ. Chờ sau khi em chân chính đủ mười hai tuổi, anh sẽ gửi lại đây cho em."

"Ồ, được rồi." Đứa nhỏ gục đầu xuống, âm thầm đau buồn, lúc trước sao mình không ra đời sớm hơn ba tháng chứ?

Sau đó, An Nhàn lại đề nghị với viện trưởng: "Viện trưởng, quy định ra một bảng giờ giấc đi. Về sau chỉ vào ngày nghỉ mới cho phép người ngoài tiến vào, còn thời gian khác, không phải nguyên nhân đặc biệt, không được tùy tiện đi vào."

Du Thu gật đầu, tán thành nói: "Đề nghị này của con rất hay, là ta sơ sót."

Vị trí nơi này hẻo lánh, trước kia có rất ít người đến đây, cho nên bọn họ chưa từng để ý đến vấn đề này. Bây giờ nhờ vào sự ảnh hưởng của An Nhàn, càng ngày càng có nhiều người chú ý đến bọn họ, đúng là nên quy định ra một số quy tắc điều lệ cần thiết.

"Minh chủ, minh chủ, chuyện vừa rồi, tôi có thể tuyên bố không?" Bát Ca đến gần, có chút do dự hỏi.

"Phát đi." Người giống như Âu Hạo, tới một người thì ném ra một người.

"Nhưng chuyện này có thể gây ra ảnh hưởng xấu đến cô nhi viện không?"

"Thay vì để cho người khác thêm mắm thêm muối nói lung tung, không bằng chúng ta chủ động công khai. Đứa trẻ trong cô nhi viện chúng tôi, không sợ phiền phức!"

"Đúng vậy, không sợ phiền phức!" Từng quả đấm nhỏ khí phách giơ lên.

Bát Ca chợt phát hiện, trên mặt của những đứa trẻ này, hình như có nhiều vẻ mặt khác hơn so với thường ngày...

Bình Luận (0)
Comment