Editor: Heidi Tran
Beta: Phong Vũ Tuyết tuyết
Thừa dịp đám người Âu Hạo còn chưa kịp phản ứng, An Nhàn tìm một công ty bảo vệ ở gần đây, thuê gấp bốn người bảo vệ. Đối phương chưa đến ba phút đã chạy tới, sau khi nắm rõ tình hình, lập tức liền hành động, nghiêm ngặt canh giữ ở ngoài cửa lớn.
Chỉ trong chốc lát, người bị An Nhàn ném ra ngoài, quả nhiên nổi giận đùng đùng chạy về đây, dự định đại náo một trận, kết quả còn chưa tới gần cửa đã bị hệ thống tinh thần phòng thủ của bảo vệ ngăn chặn lại ở lối đi.
Những người bảo vệ này mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuy rằng tinh thần lực chỉ ở cấp bậc C, nhưng lực sát thương cao hơn người thường. Một đám thanh niên yếu ớt hai mươi mấy tuổi, sao có thể là đối thủ của bọn họ? Đừng nói là chống cự, ngay cả tiếng gào thét tức giận cũng bị ngăn cách. Bên ngoài phun nước bọt bay tứ tung, cô nhi viện vẫn bình yên như cũ.
Bát Ca âm thầm khen ngợi minh chủ: Làm rất đẹp!
Bọn nhỏ và vài vị lão sư khác dưới sự chỉ huy của viện trưởng, từng người trở lại phòng học, tiếp tục hoàn thành tiết học vừa bị cắt ngang lúc nãy. Bát Ca chạy về phòng của mình để biên tập lại video.
Trong hành lang lập tức trở nên trống rỗng, lúc này An Nhàn chú ý tới cậu bé mười tám, mười chín tuổi đứng cách đó không xa, cô chợt nghĩ tới, lên tiếng gọi: "Minh Tu? Em tên là Minh Tu đúng không? Đi theo anh đến đây một lát."
Minh Tu không chần chờ, đi vào phòng với cô.
"Mời ngồi." An Nhàn bảo hắn ngồi xuống.
Chàng trai trước mắt này, An Nhàn có chút ấn tượng. Hắn mắc chứng bệnh mắt trắng, con ngươi bên mắt trái có màu trắng tinh, gân xanh nổi lên ở xung quanh khóe mắt, giống như mạng nhện. Đôi mắt một đen một trắng, cho người ta một loại cảm giác lạnh đến thấu xương.
Lúc kiểm tra lần trước, cô cảm thấy không đúng lắm. Hiện giờ xem lại, càng thêm nghi hoặc ở trong lòng. Đôi mắt của hắn không giống như mắc bệnh mắt trắng bình thường, ngược lại giống như là mắt âm dương ở trong truyền thuyết.
An Nhàn chợt hỏi: "Minh Tu, có phải em có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy hay không?"
Minh Tu im lặng nhìn An Nhàn chằm chằm, trong mắt không hề dao động.
Đúng vậy, hắn có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được.
Thứ mà hắn nhìn thấy, tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, đó chính là – Chết chóc.
Trong mắt hắn, mỗi người từ lúc sinh ra, trên người sẽ mang theo tử khí, chỉ là độ dày khác nhau. Càng đến gần cái chết, tử khí càng nặng, tựa như trang bị thêm một đồng hồ đếm ngược đến cái chết, giờ khắc nào cũng đang nhắc nhở hắn, mỗi một ngày bọn họ đi qua, là tiến thêm một bước đến gần với cái chết. Cho dù hắn cố gắng thế nào đi nữa, đều không thể thay đổi sự thật đã định. Viện trưởng, thầy cô giáo, bạn học, bạn bè, tất cả những người quan trọng bên cạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa hắn. Loại cảm giác này khiến hắn đau khổ không chịu được, trong thế giới của hắn tràn ngập tử khí đen tối, nhìn không thấy bất kỳ hy vọng nào.
Mãi đến khi, người này xuất hiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Minh Tu liền biết người này không phải là Lạc Y. Năm đó lúc Lạc Y đi ra nước ngoài, hắn đã thấy được tương lai của anh ta, tương lai sắp kết thúc.
Nhưng bốn năm sau, người này lấy thân phận của Lạc Y đi vào cô nhi viện, thay thế Lạc Y thực hiện lời hứa của anh ta.
Ban đầu Minh Tu có ý định vạch trần anh, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Không chỉ là vì anh làm mọi thứ cho cô nhi viện, còn bởi vì hắn nhìn thấy trên người của người này, thấy được sự sống đến vô tận.
Anh là người đầu tiên Minh Tu gặp được, cũng là người duy nhất không mang theo tử khí ở trên người. Xung quanh anh tràn ngập màu sắc rực rỡ và sức sống dồi dào, nơi đi qua, tất cả tử khí đều tan biến. Thế giới trong mắt hắn, bởi vì anh đến, lần đầu tiên trở nên trong sáng như thế, tốt đẹp đến mức làm hắn sắp rơi lệ.
"Em không cần lo lắng, anh có thể chữa khỏi đôi mắt cho em." Giọng nói đẹp và tĩnh mịch vang lên bên tai, ngắt ngang suy nghĩ của Minh Tu.
Lúc trước không có lúc nào là hắn không nghĩ đến chuyện chữa khỏi đôi mắt của mình, nhưng hiện tại, không cần thiết nữa.
"Không cần, hiện tại rất tốt." Minh Tu bình tĩnh từ chối. Hắn luyến tiếc từ bỏ màu sắc này, hắn muốn nhìn một chút, người này có thể từng bước thay đổi thế giới này hay không, để hắn tận mắt nhìn thấy được kỳ tích.
An Nhàn khó hiểu nói: "Có được một đôi mắt như vậy, không cảm thấy vất vả sao?"
"Khoảng khắc vất vả nhất đã đi qua rồi." Hiện tại, hắn có tín ngưỡng của mình.
Minh Tu khẽ gật đầu với An Nhàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Đối với thân phận thật sự của người này, hắn tạm thời không muốn truy đến cùng, đợi đến khi thời cơ chín mùi, hắn sẽ nói chân tướng cho viện trưởng biết. Có lẽ không cần hắn nói ra, thì trong lòng viện trưởng đã sớm có suy đoán, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Buổi tối, An Nhàn nhận được tin nhắn của Hạ Lẫm, hỏi khi nào cô về.
An Nhàn nhắn lại một câu "Ngày mốt" liền lên giường ngủ, hoàn toàn không cho người nào đó có cơ hội trò chuyện đêm khuya.
Trong một căn phòng khác, Bát Ca đăng video mà mình đã biên tập xong lên mạng.
Hắn không đặt trọng điểm lên trên đám người Âu Hạo, mà là đang bày mưu tính kế cho An Nhàn, giúp cô tuyên bố dược phẩm mới.
Dược phẩm Cử Trọng Nhược Khinh, trung phẩm bốn sao, phun lên vật thể, có thể hình thành một vách ngăn phản trọng lực, trọng lực càng lớn, thì lực phản tác dụng cũng càng lớn theo, có thời gian hiệu lực là bảy phút. Trên lý thuyết có thể ném bất kỳ thể tích và vật thể có trọng lượng, trên thực tế cần phải suy xét khả năng chịu đựng được lực phản tác dụng lớn nhất của bản thân, nếu vượt qua giới hạn, trong lúc ném vật thể, có khả năng sẽ ném luôn cả bản thân mình ra ngoài. Nhiệt tình nhắc nhở: Không nên tùy ý phá hư của công.
【 Yên tâm đi, minh chủ, chúng ta đều là bảo bảo ngoan, chưa bao giờ phá hư của công. 】
【 Lầu trên nói, tuyệt đối chân thật đáng tin cậy. 】
【 Bọn họ chọc ai không chọc, cố tình muốn chọc minh chủ, còn chạy đến cô nhi viện, đây không phải là muốn đi tìm phân hay sao? 】
【 Cười nhìn một mình minh chủ đánh nhau với một đám người. 】
【 Ta ném, ta ném, ta ném ném ném~~】
【 Ha ha ha, có Cử Trọng Nhược Khinh, về sau chuyển nhà sẽ không bao giờ lo rầu nữa. 】
【 Ta đã sớm không vừa mắt với chiếc xe đậu lung tung ở dưới lầu, hôm nào lão tử sẽ dùng một đầu ngón tay đưa nó đến văn phòng kiểm soát giao thông. 】
【 Bát Ca, chuyện đám người kia là như thế nào? Nói kỹ càng chi tiết cho chúng tôi biết với. 】
【 Đúng vậy, cầu chân tướng! 】