Editor: Heidi Tran
Beta: Phong Vũ Tuyết tuyết
Không đợi Bát Ca trả lời, phía dưới bỗng nhiên có một người nhắn lại: 【 Mọi người nhanh đến xem địa chỉ này, có người gây chuyện! 】
Mọi người lập tức lần mò theo địa chỉ đi qua, bất ngờ nhìn thấy một tiêu đề nổi bật: 【Cô nhi viện ác ý xua đuổi người tốt, một lời không hợp liền vung tay đánh người! 】
Trong bài đăng, tình cảm dạt dào phong phú nói bọn họ ở cô nhi viện nào đó bị đối xử bất công, nói là cô nhi viện ghét bỏ quà tặng của bọn họ quá rẻ, ngăn bọn họ ở bên ngoài cửa, không cho bọn họ đi vào. Đôi bên xảy ra tranh cãi, đối phương không nói hai lời liền xông lên đánh người, thái độ vô cùng tồi tệ.
Hành văn giải thích rất rõ, hơn nữa còn bổ sung thêm rất nhiều hình ảnh, bao gồm danh sách quà tặng của bọn họ, hình ảnh đã từng đến thăm hỏi cô nhi viện, cuối cùng chính là hình ảnh bọn họ bị ném ra khỏi cô nhi viện. Mặc dù trong bài đăng không chỉ ra đó là cô nhi viện nào, nhưng biển số nhà của cô nhi viện và mặt của An Nhàn, lại cố ý không che đi.
【Cô nhi viện bá đạo như thế, đúng là chưa từng gặp qua. 】
【 Chứng cứ vô cùng xác thực, cô nhi viện này có thể đi ra cho một lời giải thích không, nếu không sau này còn có ai nguyện ý giúp đỡ các người? 】
【 Tôi cảm thấy trong này có thể là có hiểu lầm gì đó? 】
【 Cho dù có hiểu lầm gì, thì cô nhi viện cũng không nên dùng bạo lực với người tốt. 】
【 Chỉ có tôi là cảm thấy cách bọn họ bị ném ra rất lẳng lơ sao.. 】
【Ha ha, tôi cũng có để ý, thao tác này đúng là được bay lên. 】
【 Ồ? Đây không phải là minh chủ sao? 】
【 Thật sự là minh chủ, làm fan cứng của minh chủ, tôi không thể không hoài nghi tính chân thật của bài viết này. 】
【 Đúng vậy, quần chúng ăn dưa chưa hiểu rõ tình hình, trước tiên chớ vội xếp hàng. 】
An Nhàn tích góp độ hot và uy tín trong thời gian dài, vào lúc này phát huy tác dụng, phần lớn mọi người đều không giống như trước kia, mù quáng tin tưởng lời nói một phía của người khác.
Bát Ca cười lạnh, ngay từ đầu hắn không đề cập đến chuyện này, chủ yếu là không muốn gây ra bất kỳ phiền toái nào cho cô nhi viện, nếu đối phương là con mèo thành thật, không nên ra ngoài làm chuyện gian ác, hắn cũng lười để ý đến bọn họ. Nhưng sự thật chứng minh, đối phương cũng không tỉnh ngộ sau một lần té ngã.
Khiến Bát Ca vui mừng chính là, lời dặn dò ở trên mạng, ngoại trừ một số kẻ ngốc nghếch phun bọt và biện hộ ra, thì những người khác đều bình thường.
Không biết có phải đã chịu sự ảnh hưởng của minh chủ hay không, Bát Ca cũng không dễ dàng xúc động và tức giận như trước kia, hắn rất bình tĩnh đăng bài: 【 Nếu như thứ gọi là "Người tốt" đều là như thế này, tôi đây tình nguyện kiêu ngạo mà chịu đựng nghèo khó, cũng không muốn hèn mọn đi van xin bố thí. 】
Trong bài viết, miêu tả đơn giản hắn làm nghĩa công ở cô nhi viện nên mới nhìn thấy, cùng với ảnh chụp tùy hứng và video hằng ngày, trong đó có quá trình đám người Âu Hạo tới "Thăm hỏi" trẻ mồ côi.
Mấy lần bọn họ đi vào cô nhi viện, mang theo mấy ngàn đến mấy chục ngàn quà tặng thăm hỏi khác nhau, nói chuyện ầm ĩ mà xông vào phòng học, sau đó lôi kéo trẻ em chụp ảnh, sản phẩm thủ công của bọn nhỏ đều bị bọn họ làm rối tung lên. Những đứa trẻ có ngoại hình xấu xí hoặc là cơ thể bị dị dạng, đều bị bọn họ lạnh nhạt ở một bên, chỉ cần màn ảnh dời đi, trên mặt bọn họ liền lộ ra vẻ chán ghét.
Bọn nhỏ im lặng phối hợp với bọn họ, cố gắng mỉm cười với bọn họ, ngoan ngoãn nói lời "Cảm ơn".
Bát Ca âm thầm ghi chép lại hết tất cả, cũng đã từng khiển trách nhóm người này, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào. Viện trưởng cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ có thể chịu đựng.
Bọn họ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Muốn ngươi cười, ngươi phải cười, muốn ngươi khen, ngươi phải khen, những đứa trẻ này gần như trở thành công cụ làm dáng cho bọn họ.
Cuối cùng, chuyển màn ảnh qua một góc, bắt gặp được dáng vẻ chịu đựng rưng rưng nước mắt của một đứa bé, người xem qua video cuối cùng cũng không nhịn được, đối với nhóm người này chửi ầm lên.
【MD, còn là người sao? 】
【 Tùy tiện tặng ít quà liền xem mình là đại gia? 】
【 Minh chủ, anh nên ném xa hơn một chút, tốt nhất là ném tới tinh cầu cấp hai, để bọn họ mãi mãi đừng trở về nữa. 】
【 Ta biết minh chủ nhất định sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh người bị thương, chỉ ném bọn họ ra ngoài, thật sự là quá tiện nghi cho bọn họ rồi. 】
【 Nhìn người này đi, vóc dáng thấp này, có phải là tên đã từng hắc minh chủ lúc trước không, gọi là Âu gì đó? 】
【 Mẹ nó, đúng là hắn! 】
【 Xem ra bởi vì lần trước hắn không hắc được minh chủ nên không cam lòng, cho nên lần này dẫn theo một đám người đến làm phiền cô nhi viện, thật là con mẹ nó quá ghê tởm. 】
【 Có ai muốn lập thành một nhóm với tôi, cùng nhau giết chết hắn không! 】
【 Tôi tôi! 】
Fans minh chủ không thiếu thổ hào, Âu Hạo vẫn xem hắn là Lạc Y dễ bị ức hiếp như lúc trước, lần trước Hạ Lẫm và An Nhàn đều lười so đo với hắn, lần này thật sự đã dẫn đến nhiều người tức giận. Tương lai của hắn, cuối cùng là do chính bản thân mình tự đi tìm đường chết. Những bạn học bị hắn xúi giục tới đó, cũng bị xui xẻo theo.
Ngày kế, trên người Mặc Lan phát tác bệnh đốm da rêu theo định kỳ, không xuất hiện bất kỳ dị trạng nào. Cô lo lắng chờ từ sáng đến chiều, lại từ chiều chờ đến tối, mãi đến sáng ngày hôm sau, cuối cùng mới tin tưởng bệnh đốm da rêu của cô bé sẽ không phát tác lại!
An Nhàn lại kiểm tra sức khỏe cho cô bé thêm một lần nữa, xác định tất cả đều bình thường, liền chuẩn bị lên đường về nhà.
Lúc này, Bát Ca chạy tới nói với cô, có người tới đón cô.
An Nhàn ra cửa thì nhìn thấy Hạ Lẫm đeo kính bảo mật, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh xe, mở cửa xe cho cô.
"Sao anh lại tới đây?" An Nhàn hỏi.
"Hệ thống định vị tự động của xe xác định sai đường, không cẩn thận lái đến nơi này." Hạ Lẫm trả lời.
Phi Thác phụ trách lái xe: "..."
"Đi thôi, về nhà."
"Ừ, về nhà."