Editor: Alannhuoc
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Gleyre ngồi trong xe, ngón tay chơi đùa với con chip nhỏ, mặt lộ vẻ suy tư.
Một lát sau, hắn đẩy cửa xe, sải bước đi vào quán rượu.
"Mẹ." Gleyre giang hai cánh tay, ôm lấy một người phụ nữ xinh đẹp.
"Gley, sao hôm nay con lại có thời gian mà đến đây thế?" Monica đón hắn vào phòng, mỉm cười nói: "Có phải là chuyện mua nhà đã xử lý xong rồi không?"
"Chuyện này tạm thời để sang một bên." Gleyre kéo mẹ ngồi xuống, "Mấy ngày trước con điều tra được một người. Hôm nay vừa đến lấy tư liệu, cảm thấy cần phải đưa mẹ xem thử." Gleyre lấy ra một con chip, cắm vào trong máy tính, màn hình lập tức hiện ra mười mấy tấm hình và hồ sơ văn tự.
Người trên bức ảnh, bất ngờ chính là Lạc Y và An Nhàn. Trong đó có bốn, năm bức là Lạc Y trước 18 tuổi, còn lại đều là An Nhàn. Hình của Lạc Y rất ít, vì thế Gleyre không cho rằng hai người có phong cách trước và sau chênh lệch này là hai người khác nhau. Dù sao trong thời gian mấy năm, cũng đủ để khiến khí chất bên ngoài của một người xảy ra ra nhiều thay đổi lớn.
Monica nhìn thấy người trong hình, trong ánh mắt có chút kích động. Bà kiềm chế cảm xúc lại, tỉ mỉ xem qua những tư liệu này một lần. Ngay sau đó liền quay đầu nhìn Gleyre, run rẩy nói: "Gley, thật sự là cậu ta sao?"
"Dạ. Bệnh viện cậu ta sinh ra, còn có mẫu DNA. Con đã đích thân tìm người kiểm chứng rồi, chắc chắn không còn nghi ngờ gì." Gleyre gật đầu khẳng định.
Monica che miệng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, khóc nức nở: "Chị ơi.."
Gleyre nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Monica, thở dài không chút tiếng động.
Có những lúc mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, vốn dĩ lúc nhìn thấy Lạc Y trong video, chỉ cảm thấy y trông có chút giống mình, tùy ý tìm kiếm tư liệu của y trên mạng, phát hiện thông tin về tuổi của y, thân thể của y.. khiến hắn có một loại cảm ứng kỳ diệu.
Monica - mẹ của hắn có một người chị song sinh, cũng chính là dì của hắn, tên là 'An Bội Ni'. Mối quan hệ của hai người từ nhỏ cực kỳ tốt, thậm chí đã hẹn cùng nhau lấy chồng. Kết quả Monica lại gả đi sớm hơn An Bội Ni, gả cho đại sứ giàu có nhất Yavah - Kempinski. Số lần hai người gặp nhau dần giảm bớt, bình thường chủ yếu là liên lạc trên mạng. Cho đến một ngày nào đó của ba năm sau, An Bội Ni bỗng nhiên mất tích. Nói cụ thể là bị một tên lưu manh bắt cóc. Mặc dù tên bắt cóc cuối cùng cũng sa vào lưới, nhưng từ đó lại không biết tung tích của An Bội Ni.
Gia đình đã tốn rất nhiều thời gian cũng không tìm được, vào thời khắc sắp từ bỏ hy vọng, cuối cùng lại phát hiện bà ấy ở trong một bệnh viện tâm thần. An Bội Ni lúc đó, dáng người tiều tụy, thân thể yếu đuối, đã trong lúc hấp hối, trước khi qua đời, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Bảo bảo ơi, bảo bảo của mẹ.."
Monica đau lòng như sắp chết, cùng người nhà lo liệu xong hậu sự của An Bội Ni, vừa tiến hành điều ra vụ việc xảy ra năm đó, vừa tìm kiếm 'bảo bảo' của bà ấy. An Bội Ni ở trong bệnh viện tâm thần ba năm, khi được đưa đến, bên cạnh không hề có con cái, chỉ có một bức ảnh của trẻ sơ sinh, phía sau bức ảnh có viết ngày tháng sinh của đứa trẻ, còn có một cái tên - "Lạc Lạc".
Mười mấy năm tiếp theo, Monica đều đi tìm chân tướng. Thông qua những tư liệu lẻ tẻ bà sưu tầm được, cũng có thể đoán đại khái cuộc đời của An Bội Ni trong suốt những năm này. Bà ấy bị tên bắt cóc nhốt trong một nhà máy bỏ hoang, vốn dĩ tên bắt cóc định lấy tiền chuộc rồi bỏ trốn, kết quả trong lúc giao dịch không cẩn thận đã bị bắn chết, cho nên không còn cách nào moi tin tức của An Bội Ni từ trong miệng hắn.
Một mình An Bội Ni ở trong nhà máy bỏ hoang suốt hai ngày hai đêm, vừa khát vừa đói, lại còn sốt cao. Điều không may là bà bị một tên lang thang đi ngang qua phát hiện, đưa đến một nơi thật xa rồi nhốt lại, từ đó bà ấy phải trải qua cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời. Dưới sự đả kích về thể xác lẫn tinh thần, An Bội Ni đã phát điên. Ròng rã suốt một năm, bà ấy bị hành hạ đến nỗi không còn hình người, cho đến khi tên lang thang đó chết đi do một chuyện ngoài ý muốn, không ai trông nom, bà chạy ra ngoài tìm thức ăn, được một người tốt cứu lấy, trải qua mấy tháng điều dưỡng, An Bội Ni bất ngờ khôi phục được ký ức, nhưng dòng ký ức đó khiến bà đau khổ tột cùng, lại càng xẩu hổ không dám liêc lạc với người thân.
Hai năm sau, bà gả cho người đàn ông đã cứu bà, sống một cuộc sống giản dị, rất nhanh liền mang thai bảo bảo, dần dần thoát khỏi cái bóng trong quá khứ, bắt đầu lấy lại dũng khí để đối mặt với thế giới này. Nhưng số mệnh tàn khốc không chịu buông tha bà, ngay lúc bà sinh con, chồng của bà vội vàng đến bệnh viện thăm, kết quả trên đường xảy ra tai nạn, đã chết tại chỗ. Niềm vui sướng khi đứa trẻ chào đời cùng với tin dữ chồng đã qua đời, khiến cho thế giới mà An Bội Ni nỗ lực xây dựng phút chốc liền sụp đổ, vốn dĩ đã khôi phục thần trí, lại lần nữa rơi vào điên loạn.
Bởi vì tâm trạng thất thường, con của bà được cơ quan bảo hộ đưa đi, còn bà lại được đưa vào bệnh viện tâm thần an dưỡng, Không lâu sau, đứa trẻ này được một cặp vợ chồng nhận nuôi, lấy tên là 'Lạc Y'.
Vốn dĩ so sánh qua DNA, thân phận của An Bội Ni nên được điều tra từ sớm, nhưng vì thông tin DNA của tất cả thành viên trong gia tộc Bối Nhĩ bọn họ đều được bảo mật, phải xin mới có thể so sánh, trừ phi có liên quan đến án kiện quan trọng, nếu không hệ thống chỉ có thể kiểm tra kho DNA bình thường. Cho đến khi An Bội Ni được đưa vào bệnh viện tâm thần, DNA của bà mới có thể nhập vào kho thân phận người bình thường, người nhà của bà chính là đã tìm được bà thông qua tin tức này, đáng tiếc đã quá muộn.
Sau này, Mạc Ni Tạp bắt đầu tìm kiếm đứa con của An Bội Ni khắp nơi. Nhưng vào lúc này, cặp vợ chồng nhận nuôi Lạc Y cũng đã hy sinh trong trận cứu nạn, tư liệu hộ tịch bị xóa bỏ, manh mối cuối cùng đã bị cắt đứt ở thành phố Thương Viêm.
Mãi cho đến khi Lạc Y lên 16 tuổi được làm thẻ căn cước, mới lần nữa ghi danh vào kho DNA, chỉ là lúc đó Monica đã trở về nước Yavah, mà người thân trong nước đã sớm từ bỏ tìm kiếm rồi.