Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 83 - Chương 83 - Giác Tâm(1)

Chương 83 - Giác Tâm(1)
Chương 83 - Giác Tâm(1)

Editor: Alannhuoc

Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Lý Cảnh Trạch đến gần núi Tư Du liền bị vệ sĩ mà Hạ Lẫm sắp xếp ngăn lại, sau khi xác nhận thân phận mới có thể đi qua.

Theo danh tiếng của Hoa Hoa Minh chủ ngày càng cao, thì fans đến núi Tư Du tìm cô cũng không ít, để tránh quấy rầy yên tĩnh nơi đây, Hạ Lẫm liền sắp xếp mấy tên vệ sĩ tuần tra xung quanh, ngoại trừ thành viên nội bộ, những người khác đều phải kiểm tra thân phận mới có thể thông qua.

Dừng xe dưới núi, Lý Cảnh Trạch đi bộ lên, chốc lát đã nhìn thấy căn nhà nhỏ nằm trên sườn núi.

Giống như những người khác, anh ta cũng bị cánh đồng hoa tràn trề sức sống đó thu hút. Dựa vào khứu giác nhạy bén của dược sư, anh ta có thể đoán được phẩm chất của hoa cỏ từ trong mùi hương, cùng với dược tính thuần khiết của chúng.

Mặc dù vẫn còn nghi ngờ về trình độ chế thuốc của y, nhưng Lý Cảnh Trạch không thể không thừa nhận, cánh đồng hoa này được chăm sóc cực kỳ tốt, không hề thua kém với bất kì viện nuôi dưỡng thảo dược của quốc gia, thậm chí còn tốt hơn thế.

Căm phẫn trong lòng Lý Cảnh Trạch không tự chủ được mà giảm đi mấy phần, thở một hơi thật dài, rồi rảo bước về phía ngôi nhà nhỏ.

Đến nơi cách ngôi nhà nhỏ còn bốn mươi đến năm mươi mét Lý Cảnh Trạch dừng bước, bởi vì hắn phát hiện người hắn muốn tìm, lúc này đang đứng giữa cánh đồng hoa.

Trên bờ cách đó không xa, còn có hai người đàn ông đang đứng, chính là Hạ Lẫm và Gleyre. Bọn họ đang chăm chú nhìn người trong đồng hoa, dường như đang đợi điều gì đó.

Lý Cảnh Trạch không biết bọn họ đang làm gì, định tiến gần thêm chút nữa, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ diệu theo gió truyền đến, nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, thì thầm như tình nhân, lại gợn sóng lúc ẩn lúc hiện..

Lại đến lúc tuyến bố dược phẩm mới, An Nhàn đến cánh đồng hoa thành thạo bắt đầu phát sóng trực tiếp. Cô lấy ra một lọ dung dịch màu lam, dưới ánh nhìn của các fans, liền một hơi uống cạn.

[Minh chủ, cuối cùng anh cũng bắt đầu uống thuốc rồi.]

[Nói đến trình độ uống thuốc, ai tôi cũng không phục, chỉ phục mỗi Minh chủ.]

[Có linh cảm nam thần lại sắp lên trời.]

[Địa điểm của buổi phát sóng trực tiếp lần này là ở cánh đồng hoa, tôi cảm thấy có thể liên quan đến hoa.]

Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, một giọng hát bỗng nhiên vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, nhẹ nhàng trầm bổng, lúc cao lúc thấp, như lông vũ lướt nhẹ qua tai, một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, khiến người ta không kiềm được run rẩy.

[AAAAA, tai tôi sắp mang thai rồi!]

[Mẹ nó, nam thần, trước khi anh bắt đầu tấn công âm thanh, có dám nhắc nhở trước không? Suýt chút nữa tui tè ra quần rồi!]

[Đây là giọng hát của nam thần à? Là một sinh viên khoa âm nhạc, tôi thật sự không dám tin vào tai mình, không dựa vào bất kỳ thiết bị khuếch đại âm thanh nào, giọng trầm không tới 250 héc vậy mà cũng có sức xuyên thấu kỳ lạ này sao? ]

Âm thanh dần tăng cao, hoa lan bình lặng, hoa sen sinh trưởng. Âm vực bao la, như trời sao mênh mông, lại như thảo nguyên vô tận, mang theo hơi thở tự nhiên tràn trề sức sống, bày ra trước mắt mọi người một bức hoa mỹ lệ.

Đây cũng không phải là miêu tả, mà là tái hiện sự thật. Theo sự thay đổi lên xuống của âm thanh, từng ảo ảnh trước mắt mọi người thay nhau xuất hiện. Bầu trời, mây trắng, đồi núi, con sông, ao hồ, cây cối, chim muông, sâu cá.. Cuối cùng là một biển hoa nhiều màu rực rỡ.

Ong bay bướm lượn, cành hoa khẽ đưa, giọt sương ngọc bích, sóng nước dao động. Một hạt cát một thế giới, một loài hoa một thiên đường. Đất trời bao la, chớp mắt là mãi mãi.

Ban đầu mọi người có chút đùa giỡn, lúc này đều an tính lại, yên lặng lắng nghe, chăm chú thưởng thức. Niềm vui, nỗi buồn, mơ màng.. ẩn sâu trong ký ức dường như tại khoảnh khắc này đều bị kích thích.

Thứ họ nghe thấy không còn là giọng ca của An Nhàn nữa, mà chính là tiếng lòng của mình.

Trong căn phòng điều dưỡng nào đó, một người mắc bệnh trầm cảm, co rút ở góc tường, trên tay cầm lưỡi dao, run rẩy đặt trên cổ tay của mình, khuôn mặt chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng, không cách nào khống chế được bản thân muốn thoát khỏi thế giới không có hy vọng này.

Chính vào lúc này, một âm thanh kì diệu từ phòng bên cạnh truyền qua, như con suối trong veo xuyên qua trái tim cô, rửa sạch những tối tăm trong cô, khiến cho thần trí của cô yên tĩnh trở lại.

Cô nghe thấy tiếng chim hót, ngửi được mùi hoa thơm, cảm nhận được ánh nắng ấm áp, còn có.. cảm giác đói bụng vì đã lâu không được ăn uống.

Cô nhớ đến mùi vị ngọt ngào của bánh trứng, nhớ cái mềm mềm của cháo, cũng nhớ đến cảm giác tươi giòn của trái cây.. Nước mắt kiềm được liền rơi xuống, lưỡi dao trên tay loảng xoảng rơi xuống đất.

Cô chậm rãi đứng dậy, ấn vào nút gọi trợ giúp, nói với người chăm sóc: "Tôi đói rồi, tôi muốn ăn bánh trứng."

Cho dù muốn chết, cô cũng phải ăn sạch những thứ mình muốn ăn, cho đến khi ăn không nỗi nữa, không còn gì ràng buộc nữa mới thôi..

Trong một khách sạn nào đó, một người đàn ông mặt mũi u ám đi qua hành lang, dừng lại trước một căn phòng, chăm chăm nhìn cửa phòng đã đóng chặt. Phía bên kia cánh cửa chính là hung thủ đã đụng chết con của ông ta, pháp luật không trừng phạt được, vậy thì để ông ta tự mình ra tay! Hung thủ tự ý bồi thường mấy chục vạn thì có thể tiếp tục sống ung dung tự tại, nhưng con trai con của ông ta thì chỉ có thể nằm trong lòng đất lạnh lẽo, cũng không còn tương lai nữa. Ông ta không cam tâm, ông ta phải bắt tên hung thủ trả một cái giá thật đắt.

Người đàn ông dùng thẻ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, đang định bước vào phòng, lại bị một âm thanh kì diệu cản bước chân lại.

Âm thanh gõ chiêng vỗ đá, rầm rầm nổ tung trong đầu ông ta, khiến ông ta cảm thấy khó thở, thù hận và đau khổ giống như kéo tơ bóc kén, được tách ra từng chút một, nứt nẻ từng lớp, cuối cùng vỡ thành từng hạt bụi phấn.

Trong giây phút đó, ông ta chỉ thấy cả người nhẹ nhàng, dường như mất đi tất cả sức lực, mệt mỏi dựa vào cạnh cửa.

Trong lúc mơ màng, đột nhiên một giọng nói trẻ con mà quen thuộc vang lên bên tai: "Ba ơi."

Bình Luận (0)
Comment